Chương 1088 Dung hợp Đại Đạo, Thế Diễn Thiên (2)
Thiên Địa Tiếu vội vàng nói:
- Ta tuy là người thừa kế của một loại Đại Đạo, nhưng ta cũng không có sáng tạo thiên địa, càng không chúng sinh thiên địa gì, ta ban đầu chẳng qua là được một phương Đại Đạo truyền thừa, được Bỉ Ngạn võ tổ tán thưởng, hắn vì giám sát dị số, điều động ta chui vào trong đó, ta bỏ ra mấy chục vạn năm, mới khiến cho Mạc Vọng tín nhiệm ta, về sau Bỉ Ngạn võ tổ đi Thông U Chi Hải, mười tám vị Thần Võ Chí Thượng Thần Võ giới điên cuồng đuổi giết ta, không có cách, chỉ có thể đầu nhập vào âm Dương Chi Thần.
Hắn nói đơn giản về quá khứ một thoáng, Thiên Đế nghe được càng lộ vẻ mặt cổ quái.
Thiên Đế cũng không có đồng tình Thiên Địa Tiếu, hắn nghĩ đến sách lược của Bỉ Ngạn đạo quân năm đó, suy nghĩ lại một chút những chuyện lớn trong lịch sử Võ đạo, mỗi lần Võ đạo gặp được vấn đề lớn, luôn có thể thông qua việc giải quyết ngoại địch để chuyển dời sự chú ý.
Tiên đạo có phải cũng nên dựng ra ngoại địch hay không?
Từ sau tiêu diệt Vũ tộc, không còn có thế lực đến đây xâm lấn, thế gia vọng tộc trước đó trấn áp Vong Trần đại tiên cũng không dám chủ động xâm lấn Tiên đạo.
Nhân gian đã có đại loạn thế, còn là nhân tộc tranh đấu.
Thiên Địa Tiếu không biết Thiên Đế đang suy nghĩ gì, còn tưởng rằng đối phương đang đồng tình hắn, thế là cười nói:
- Bệ hạ, ta mặc dù không có có thủ hạ, nhưng ta nguyện kính dâng ra truyền thừa của ta.
Thiên Đế lộ ra nụ cười, trong ánh mắt toát ra vẻ tán thưởng.
- Bệ hạ, ta muốn trước đi gặp Bỉ Ngạn võ tổ, có thể không?
Thiên Địa Tiếu tiếp theo hỏi, đối với Tiên đạo bây giờ, hắn là kẻ ngoại lai, hắn nhất định phải lôi kéo quan hệ, mới có thể đứng vững gót chân, vừa hay, Bỉ Ngạn võ tổ còn thua thiệt hắn.
Thiên Đế gật đầu nói:
- Tự nhiên có khả năng, vừa hay, ngươi có khả năng thỉnh giáo hắn sáng việc lập công đức giáo phái, đối với người nhận truyền thừa đại đạo như ngươi, không lập công đức giáo phái, quả thực đáng tiếc.
Thiên Địa Tiếu tò mò như thế nào là công đức giáo phái, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, tin tưởng tìm tới Bỉ Ngạn võ tổ sẽ có được đáp án hắn mong muốn.
Thiên Đế gọi một thiên binh đến, để hắn dẫn đầu Thiên Địa Tiếu đi tới Vạn Giới môn.
Lúc rời khỏi Lăng Tiêu bảo điện, nụ cười trên mặt Thiên Địa Tiếu tan biến, trong lòng tràn đẩy cảm giác nguy hiểm.
Đối mặt vị Thiên Đế này, hắn vậy mà cảm nhận được khí tức nguy hiểm mãnh liệt.
Nói cách khác, thực lực của vị Thiên Đế này đã không kém hơn hắn. Trong sự nhận thức của hắn, Đạo Tổ tuy mạnh, nhưng Tiên đạo rất yếu.
Không ngờ Thiên Đế lại lớn lên nhanh như vậy, chẳng lẽ đây là sự mạnh mẽ của Tiên đạo?
Hắn bỗng nhiên ý thức được một chút, hắn sở dĩ cảm thấy Tiên đạo yếu, đó là thời gian Tiên đạo thành lập quá ngắn, mấy ngàn năm đã sinh ra một vị tồn tại có thể so với Khai Quang Thánh Võ.
Hắn càng nghĩ càng kinh hãi, đồng thời trong đáy lòng còn không thể ngăn chặn sinh ra cảm giác kinh hỉ.
Đạo Tổ mạnh hơn, đó cũng là thực lực bản thân Đạo Tổ, nhưng nếu là Tu Tiên giả trong Tiên đạo cũng có thể nhanh chóng mạnh lên, vậy nói rõ tiềm lực của Tiên đạo khó có thể tưởng tượng, nếu hắn là chuyển tu Tiên đạo, có thể đi đến độ cao trước đó không dám nghĩ hay không?
Thiên Địa Tiếu cảm giác toàn bộ thế giới đều tươi đẹp, ngay cả nhìn thiên binh đang đi ở phía trước dẫn đường cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Trong một tòa đại điện thần bí, mặt nước thản nhiên bao trùm mặt đất, phản chiếu giống như đại dương, hình ảnh quay ngược lên, bầu trời đúng là mặt biển treo ngược, mơ hồ có các loại cá đang phun trào.
Trên đại điện, Thái Thượng Côn Luân ngồi tĩnh tọa ở trên đài cao, xung quanh có từng đóa sen vàng vờn quanh, hình thành một vòng tròn.
Trước mặt Thái Thượng Côn Luân lơ lửng mười mấy đạo quang kiếm, màu sắc khác nhau, lưỡi kiếm đều lượn lờ lấy khí tức như ánh sáng như hỏa diễm, hắn nhíu chặt lông mày, hai đầu lông mày quanh quẩn khói đen.
Hắn mở choàng mắt, hai mắt tràn đầy tơ máu, hắn há mồm thở dốc, như bừng tỉnh từ trong ác mộng.
- Đáng chết, ma chướng này càng ngày càng mãnh liệt, tiếp tục như vậy nữa, một khi chiến đấu, ta rất dễ dàng mất khống chế....
Thái Thượng Côn Luận thấp giọng tự nói, trong lời nói tràn ngập không cam lòng cùng oán giận.
Hắn nắm giữ rất nhiều lực lượng Đại Đạo, tự nhận là đã vượt qua phạm trù của Võ đạo, áp đảo phía dưới quy tắc, không ngờ vẫn bị đại kiếp ảnh hưởng đến.
Hắn hít sâu một hơi, nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình.
Hắn đang muốn nhắm mắt, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, trầm giọng nói:
- Ai! Ra đi!
Tiêng nói vừa dứt, một cơn gió lốc màu xanh hạ xuống từ trên bầu trời đại dương mênh mông, rơi vào trên điện, cấp tốc ngưng tụ thành một bóng người.
Đây là một nam tử mặc áo xanh, khuôn mặt tuấn lãng, tay cầm quạt xếp, tóc dài tản ở phía dưới cái mũ có xen lẫn mấy sợi tóc trắng, trên mặt hắn mang theo thần sắc bi thương yêu dị, ánh mắt nhìn về phía Thái Thượng Côn Luân tràn ngập sự đồng tình.
Thái Thượng Côn Luân nhìn không thấu đối phương, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an mãnh liệt, hắn đứng dậy, lạnh giọng hỏi:
- Các hạ tự tiện xông vào Thần Cung của ta, còn không tự báo danh hiệu!
Thanh y nam tử thở dài nói:
- Nói cho ngươi cũng không sao, tên ta Thế Diễn Thiên, đến từ Đạo Diễn.
Đạo Diễn?
Chân mày Thái Thượng Côn Luân nhíu chặt hơn, hắn căn bản chưa từng nghe nói qua tên Đạo Diễn, nhưng đối phương có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào đến nơi này, nói rõ Đạo Diễn kia thật không đơn giản.
Bất quá từ khi đại kiếp xảy ra, rất nhiều thế lực cường đại xuất hiện, có không ít thế lực đều là hắn trước kia chưa từng nghe tới, cho nên hắn cũng không có bối rối.
- Thế Diễn Thiên, ngươi muốn làm cái gì?
Thái Thượng Côn Luân lạnh lùng nói, tay phải vừa nắm, đều thu tất cả mười mấy đạo quang kiếm trước người vào trong cơ thể, một cỗ khí thế đáng sợ bùng nổ, bao phủ cả tòa đại điện.
Thế Diễn Thiên vẫn như cũ dùng ánh mắt đồng tình nhìn chằm chằm Thái Thượng Côn Luân, nói:
- Ngươi không cần khẩn trương, ta tới cứu vớt ngươi, không chỉ là ngươi, còn có chúng sinh đang trầm luân trong Khổ Hải, ngươi còn không rõ ràng lắm ngươi sắp đối mặt với cái gì, bất quá ngươi không cần phải lo lắng, bởi vì ta đã tới.
- Hồ ngôn loạn ngữ!
Thái Thượng Côn Luân quát lạnh, đang muốn xuất thủ, Thế Diễn Thiên lăng không xuất hiện ở trước mặt hắn, trong nháy mắt đánh tan khí thế của hắn, một hồi gió mạnh thổi tóc dài Thái Thượng Côn Luân bay loạn, vẻ mặt của hắn hiện lên sự rung động.