← Quay lại trang sách

Chương 1102 Tiên thần đại chiến, trước giờ đột phá (2)

Tồn tại khác biệt cảnh giới, tiêu chuẩn thời gian xác thực khác biệt rất lớn. Khương Trường Sinh bắt đầu diễn toán người mạnh nhất trong từng phạm vi.

Người mạnh nhất trong phạm vi đã biết vậy mà đã đi đến chín trăm năm mươi bốn (954) Thiên Đạo giá trị hương hỏa.

Người mạnh nhất trong phạm vi Tiên đạo vẫn như cũ là hắn, người mạnh nhất trong Thần Đạo thì là sáu mươi hai Thiên Đạo giá trị hương hỏa.

- Chủ nhân, ngài cuối cùng đã tỉnh!

Âm thanh của Bạch Kỳ truyền đến, ngữ khí tràn ngập kinh hỉ.

Ngay cả Mộ Linh Lạc đang tu luyện cũng mở mắt, nhìn về phía Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh đứng dậy, chuyển động gân cốt, cười nói:

- Lần này bế quan xác thực lâu một chút, tu vi của các ngươi tiến triển không tệ, không ngờ ngay cả Bạch Kỳ ngươi cũng bắt đầu nỗ lực luyện công.

Bạch Kỳ nở nụ cười nịnh nọt, nói:

- Vẫn là chủ nhân dạy tốt, đi theo bên người ngài, nô gia há có thể không nỗ lực?

Mộ Linh Lạc trêu chọc nói:

- Trước đó nàng đi theo Long Cung đi ra hư không, bị một nữ tử của Thần Đạo hạ gục, vẫn là dựa vào sợi tóc thần thông của Trường Sinh ca ca mới trốn qua một kiếp, Long Cung thương vong thảm trọng, nàng lúc này mới bị kích thích bắt đầu tu luyện.

Khương Trường Sinh tự nhiên hiểu chuyện này, hắn cố ý đùa Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ bĩu môi nói:

- Ta sẽ đích thân thắng lại, báo thù.

Trận thất bại kia chẳng qua là một trong những nguyên nhân, yêu tộc dưới tay nàng càng ngày càng mạnh, dần dần, nàng có chút chưởng khống không được, những tên đã từng kính trọng nàng kia đã bắt đầu nói năng lỗ mãng, cái này khiến nàng bị thương rất nặng.

- Trường Sinh ca ca, hơn ba nghìn năm đi qua, chàng có hiểu thế gian hiện thời?

Mộ Linh Lạc đứng dậy, đi đến bên cạnh Khương Trường Sinh hỏi, ngữ khí đầy ôn nhu.

Phần lớn thời gian của nàng cũng đang tu luyện, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ đi quan tâm động tĩnh của Thiên Đình.

Khương Trường Sinh cười nói:

- Nói đi, ta nghe một chút.

Thần niệm của hắn thăm dò vào trong Đạo Giới, vạch ra một đạo thần niệm phân thân, gỡ xuống Bàn Cổ quả trên Bàn Cổ thụ.

Bàn Cổ quả là một vạn năm kết quả một lần, hắn không có quên, luyện chế mười một cỗ Bàn Cổ phân thân, là có thể thi triển Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Đại Trận, khi đó hắn sẽ có nhiều thêm một đòn sát thủ.

Mộ Linh Lạc bắt đầu kể ra những việc lớn xảy ra trong hơn ba nghìn năm qua, Bạch Kỳ thỉnh thoảng bổ sung.

Phục Sinh đại kiếp, tiên thần đại chiến, Khương tộc Đế mạch quật khỏi, Thiên Địa Tiếu sáng lập Thiên Vận đại giáo, Địa Hoàng Hồng Lân sơ thành Bất Diệt Kim Thân, kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Rất nhiều việc lớn thông qua Mộ Linh Lạc cùng Bạch Kỳ kẻ xướng người hoạ, cũng để cho Khương Trường Sinh nghe được say sưa ngon lành. Khương Trường Sinh lấy ra Luân Hồi bảng, có thể nhìn thấy rất nhiều cố nhân luân hồi, thậm chí không thiếu tiên thần đã phong thần cũng rơi vào trong luân hồi.

Nhìn như nhiều, nếu phân tán trong hơn ba ngàn năm trăm năm, thật ra cũng không coi là nhiều.

Hai nữ kể trọn vẹn mấy canh giờ mới đại khái kể xong.

Mộ Linh Lạc hỏi:

- Đối với Tiên đạo hiện thời, chàng có bất mãn chỗ nào không?

Tu Tiên giới bây giờ chém giết không ngừng, ngay cả trong Thiên Đình cũng xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn, Thiên Đế hết sức tự trách, nhưng cũng có chút không thể làm gì, cho nên mới nói bóng nói gió hỏi thăm nàng.

- Không có gì không vừa lòng, chúng sinh đều có mệnh số của mình, nếu là Tiên đạo không đứng trước tai hoạ ngập đầu, ta sẽ không dễ dàng ra tay, dĩ nhiên, nếu gặp được một chút chuyện ta muốn ra tay, ta cũng sẽ hài lòng mà làm, nói cho Tử Ngọc, nếu đã để cho hắn làm Thiên Đế, hắn cứ cố gắng mà làm, nếu ta không vừa lòng, sẽ không khách khí với hắn.

Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, hắn có chút bất đắc dĩ, quan hệ của hai cha con không còn thân cận như trước đó, lộ ra có chút xa lạ, nhưng hắn cũng không trách Thiên Đế, dù sao Thiên Đế đã lớn, lại ngồi ở vị trí cao, mà Khương Trường Sinh một mực bế quan, thời gian dài không thấy, chắc chắn sẽ có chút ngăn cách, lại Thiên Đế xem Thiên Đình là trách nhiệm quá nặng, thậm chí đã trở thành áp lực của hắn.

Mộ Linh Lạc gật đầu, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên hỏi:

- Trường Sinh ca ca, chàng có muốn sinh thêm một nhi tử hay không, hoặc là một nữ nhi cũng được?

Vừa dứt lời, ánh mắt Bạch Kỳ sáng lên, lập tức lộ ra tư thái nhăn nhó thiên kiều bá mị.

Khương Trường Sinh bỏ qua nàng tác quái, nói:

- Sau này hãy nói đi, đến thời điểm muốn tự nhiên sẽ có.

Trong lòng hắn hiện tại chỉ có chuyện đột phá này.

- Tốt, các ngươi lại riêng phần mình tu luyện đi, ta cũng phải tiếp tục, qua thêm một đoạn thời gian ngắn, mang các ngươi đi nhân gian dạo một chút, lần nữa xem phàm nhân sinh hoạt.

Khương Trường Sinh khoát tay nói, hai nữ nghe xong, lập tức sinh ra chờ mong.

Mặc dù ngồ̀i chung trong một đại điện, nhưng các nàng một mực khát vọng có thể làm một ít chuyện cùng Khương Trường Sinh, mà không phải chỉ luyện công, cùng nhau du lịch nhân gian, cũng là chuyện mà các nàng mong đợi.

Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, tiếp tục tu hành để bắt lấy thời cơ đột phá.

Một bên tu luyện, hắn vừa nghĩ nên đi nơi nào đột phá.

Vẫn là đi Cực Cảnh, ở Hư Không Vô Tận thật sự quá nguy hiểm.

Bất quá lần này đi Cực Cảnh, nhất định phải lựa chọn địa điểm thật tốt, hắn muốn lặng lẽ đột phá, như thế thì khi Đạo Diễn đánh tới, hắn có thể giết đối phương trở tay không kịp.

Cứ như vậy, khoảng chừng trăm năm đi qua.

Một ngày này, Khương Trường Sinh mang theo Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa tan biến trong điện.

Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ trợn mắt nhìn sang, phát hiện hắn không ở phía sau, hai người liếc nhau, đều nhìn ra sợ hãi lẫn vui mừng trong mắt của nhau, kết hợp tình cảnh của trăm năm trước kia, xem ra Khương Trường Sinh muốn đột phá.

Chỉ có đột phá, mới có thể nhín chút thời gian ra để buông lỏng.

Các nàng hiểu rất rõ Khương Trường Sinh, mặc dù trước kia thiên hạ thái bình, hắn cũng chỉ có một cỗ lo nghĩ, theo thái độ khổ tu của hắn cũng có thể thấy được tới, mỗi khi hắn nguyện ý buông lỏng, mang ý nghĩa thực lực của hắn tinh tiến không ít.