← Quay lại trang sách

Chương 1105 Khương tộc mạt đại Tiên Đế (1)

Khương tộc, Côn Luân.

Quả nhiên là tương lai.

Khương Trường Sinh trước đó còn buồn bực Khương gia nơi này làm sao bình thường như thế, thì ra là huyết mạch còn sót lại bên ngoài.

Vừa nghĩ, hắn vừa đi vào trong hành lang, nhìn thấy Khương Vạn Kim đang ngồi đối diện trò chuyện cùng một nam tử trung niên gầy còm, mặt mũi Khương Vạn Kim tràn đầy nụ cười ngượng ngập, trên mặt khó nén vẻ kích động.

- Càn nhi, mau tới, chào tiền bối.

Khương Vạn Kim nhìn thấy Khương Trường Sinh, vội vàng vẫy tay cười nói.

Khương Trường Sinh đi qua, lễ phép hành lễ.

Nam tử gầy còm đánh giá Khương Trường Sinh, hài lòng cười nói:

- Tiểu tử này còn không tệ, khí huyết mạnh hơn hài tử nhà bình thường, không ngờ trong huyết mạch còn sót lại bên ngoài lại có thiên tư như thế.

Khương Trường Sinh từ nhỏ tu luyện Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, mặc dù ẩn giấu tu vi, khí huyết của hắn cũng giấu không được, Khương Vạn Kim cùng tôi tớ Khương gia chỉ cảm thấy hắn băng cơ ngọc cốt, đẹp mắt như nữ hài, nhưng nam tử gầy còm chính là Tu Tiên giả, liếc mắt đac nhìn ra khí huyết của Khương Trường Sinh bất phàm.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ có thể nhìn ra điểm này.

- Ô? Phải không? Tiền bối, hài nhi này của ta từ nhỏ thông minh, bởi vì quá hiểu chuyện, ta bình thường đều rất ít chiêu cố hắn, ngươi không nói, ta đều không rõ ràng hắn không đơn giản như vậy, ngài mang hắn đi Côn Luân, có thể được bồi dưỡng thật tốt nhỉ.

Khương Vạn Kim cười nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt tự hào.

Nam tử gầy còm nghe xong, càng thêm cảm thấy hứng thú về Khương Trường Sinh, nếu không có trong nhà giúp đỡ, tiểu tử này còn có thể có khí huyết như thế này, thiên tư còn cao hơn so với hắn thấy.

Sau đó, Khương Vạn Kim nói đại khái mọi chuyện ra một lần, hỏi thăm Khương Trường Sinh có nguyện đi tới Côn Luân hay không.

Khương Trường Sinh không do dự, trực tiếp đáp ứng, đợi ở chỗ này, hắn tìm không thấy thời cơ trở lại hiện thực, có lẽ đi tới Côn Luân, nhìn thấy người Khương tộc, hắn có thể tìm tới biện pháp rời khỏi.

Nam tử gầy còm tên là Khương Tam, hắn cũng không phải huyết mạch của Khương tộc, hắn được bị Khương tộc tiên sư thu dưỡng.

Khương Tam rất gấp, hôm sau trời vừa sáng, đã mang theo Khương Trường Sinh rời khỏi, vì thế, mẹ hắn khóc sướt mướit, đứng ở trước cổng chính phủ đệ chậm trễ thời gian thật dài, Khương Trường Sinh mới đi theo Khương Tam rời khỏi.

- Phu quân, khi nào mới có thể gặp lại Càn nhi, chúng ta có thể đi thăm hắn hay không?

- Không thể đi, đó là chỗ của Tiên gia, bất quá tiền bối nói, chờ Càn nhi tu hành có kết quả, sẽ được trở về.

- Bao lâu mới có thể có thành quả ai?

- Tiền bối nói Càn nhi có thiên tư bất phàm, đoán chừng không đến bao nhiêu năm, trên giang hồ có thiếu niên thiên tài, mười năm thần công đại thành, vô địch thiên hạ.

- Chàng nói là tập võ, Càn nhi chúng ta là tu tiên.

- Không kém bao nhiêu đâu, cho hắn thêm năm năm, mười lăm năm về sau, hắn sẽ trưởng thành thành một tiểu tử tuấn tú, đến lúc đó có thể thu xếp cho hắn chuyện thành thân.

- Hi vọng như như lời chàng nói.

-...

Sau khi rời khỏi thành trì, Khương Tam lấy ra một thanh phi kiếm, một tay ôm lấy Khương Trường Sinh, ngự kiếm phi hành, tan biến ở giữa dãy núi.

Khương Trường Sinh âm thầm cảm khái, lần này ý thức trải nghiệm càng chân thực hơn với trước, trước đó tốt xấu gì hắn cũng phụ thân vào trên người có tu vi gần với bản thân, ít nhất là hắn đoán như thế.

Mà lần này, hắn thật chính là bắt đầu từ hài nhi bình thường, pháp lực đều được bản thân góp nhặt, hắn thậm chí hoài nghi mình ngã xuống trong độ kiếp, đây là thật đầu thai.

Trên đường phi hành, Khương Trường Sinh suy nghĩ tung bay, Khương Tam không nói nhiều, hai người không có trao đổi nhiều.

Theo giữa trưa bay đến hoàng hôn, linh lực Khương Tam rõ ràng không đủ, tìm tới một chỗ sơn cốc nghỉ ngơi.

Nghĩ một hơi chính là hai ngày, để Khương Trường Sinh âm thầm cảm khái, trình độ tu tiên không đủ.

Cứ như vậy, giày vò hơn một tháng, bọn hắn bay sâu vào trong một ngọn núi, nơi này ít ai lui tới, sương mù tràn ngập, Khương Trường Sinh có thể cảm nhận được thiên địa linh khí càng thêm nồng đậm, dĩ nhiên, chẳng qua là đối với con đường hắn đi qua lúc trước, hoàn toàn không thể so sánh cùng Côn Luân giới, chớ nói chỉ tam thập tam Trọng Thiên.

Khương Tam rơi xuống đất, buông Khương Trường Sinh xuống, mang. Theo hắn đi ở trong rừng cây.

- Tiểu tử ngươi xác thực nhu thuận, một đường không khóc không nháo, biết nhiều chuyện hơn hậu nhân Khương gia khác, chờ tiến vào Côn Luân, nếu có gì cần trợ giúp, có thể tìm ta.

Khương Tam vuốt vuốt tóc Khương Trường Sinh, ấm giọng cười nói.

Khương Trường Sinh cười đáp ứng, hắn không có bao nhiêu chờ mong đối với việc mình tu hành, hắn có Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân là đủ, hắn cũng tò mò nhân vật mấu chốt lần trở lại hiện thực này sẽ là ai, trước đó là trợ giúp Khương Tầm, lần này thì sao?

- Tiền bối, ngài có thể nói cho ta một chút về Khương tộc không?

Khương Trường Sinh mượn cơ hội hỏi, trước đó trên đường đi, Khương Tam một mực yên lặng không nói, hắn tìm không thấy cơ hội hỏi thăm.

Khương Tam nghe xong, vẻ mặt nghiêm tức, nói:

- Nhớ kỹ, về sau không được nói ra hai chữ Khương tộc ở trước mặt người ngoài, nhất là sau khi đi vào Tu Tiên giới.

Khương Trường Sinh nhíu mày, hỏi:

- Vì sao?

- sau khi ngươi lớn lên sẽ rõ ràng, ngược lại nhớ kỹ là được.

Khương Tam không nhịn được nói, thái độ so với lúc trước tưởng như hai người.

Khương Trường Sinh lúc này hiểu rõ, thì ra lần này tới đến tương lai, Khương tộc vẫn xuất hiện chứng bệnh mới.

Cũng không biết đây là trước Khương Tầm, hay là về sau của Khương Tầm.

Nếu có thể nhìn thấy tiểu tử kia thì tốt biết bao.

Khương Trường Sinh mặc dù sống hơn một vạn năm, nhưng chân chính thành lập quan hệ với hắn cũng không có nhiều người, hắn dạy bảo Khương Tầm mười mấy năm, trong lòng hắn, Khương Tầm vẫn có có chút địa vị, ít nhất là ở hai mươi vị trí đầu.

Dường đi sau đó lâm vào trong yên lặng, Khương Trường Sinh cũng không có quấy rầy Khương Tam.

Một lúc lâu sau, hai người tới trước một sơn môn, trước cửa chồng chất lá rụng, thoạt nhìn hết sức đìu hiu.

Phía sau cửa, đường núi tràn ngập sương mù dày đặc, lộ ra sơn môn vô cùng thần bí, trong u tĩnh có một chút sâm nhiên.

- Đi vào đi, bên trong sẽ có người tiếp đón ngươi, tháng hai, tháng sáu, tháng chín hằng năm, ta sẽ trở về, nếu ngươi có cần ta hỗ trợ, có thể tìm ta.