← Quay lại trang sách

Chương 1104 Đại Đạo nhân quả, lại đầu thai? (2)

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Theo Khương Trường Sinh không ngừng vận công, Đạo Pháp Tự Nhiên Công cuối cùng đột phá tầng xiềng xích kia, số lượng lớn trí nhớ tràn vào trong đầu của hắn, cùng lúc đó, nghênh đón thiên kiếp thời khắc mạnh nhất.

Oanh!

Một đạo hắc lôi vô cùng to lớn đánh xuống, bao phủ Khương Trường Sinh cùng Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa. Một kích này trực tiếp khiến cho giá trị hương hỏa của hắn mất đi trăm vạn ức, dọa đến đạo trái tim của hắn xiết chặt.

Cùng lúc đó, công pháp mới trong đầu Khương Trường Sinh đã thay đổi đến mức rõ ràng, trong lòng hắn hiện ra bốn chữ.

Đại Đạo nhân quả!

Khương Trường Sinh vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt trừng lớn, chỉ thấy con mắt lớn trong mặt trời thiên kiếp này không ngờ lại hạ xuống, cách hắn không đến vạn trượng, hắn thậm chí có thể nhìn thấy thân ảnh của mình từ trong con mắt to lớn.

Trong con ngươi của cự nhãn bắn ra ánh sáng bảy màu, trong nháy mắt bao phủ Khương Trường Sinh, để cả người hắn lâm vào trong hoảng hốt, ý thức cấp tốc bị túm vào trong bóng tối.

Trong lúc đần độn, ý chí Khương Trường Sinh quên đi thời gian, quên đi hết thảy, hắn cảm giác mình đang chầm chậm rơi xuống, không biết từ nơi nào đến, không biết muốn đi đến nơi nào.

Không biết đi qua bao lâu, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực hút cường đại, lôi kéo mình ra ngoài.

Ngay sau đó, hắn dần dần khôi phục tri giác, cảm giác mình giống như bị một đôi tay to ôm ở bên trong.

Hắn mong muốn mở mắt, cũng rất khó làm được, giờ khắc này hắn như người sắp bị chết chìm bắt được một cây cỏ cứu mạng, hắn bắt đầu điên cuồng mong muốn mở mắt.

Lúc hắn mở ra một tia khóe mắt, hắn dần dần nghe được âm thanh.

- Lão gia, là một tiểu thiếu gia!

- Dáng dấp của tiểu thiếu gia thật xinh đẹp, hoàn toàn khác biệt với hài tử vừa ra đời.

- Lão gia, ngài muốn ôm một cái không?

- Yên tâm đi, lão gia, phu nhân không sao đâu.

Khương Trường Sinh nghe rõ âm thanh xung quanh, cặp mắt của hắn đi theo mở ra, ánh mắt trở nên rõ ràng, một gương mặt to ánh vào trong ánh mắt của hắn.

Đây là một nam tử trung niên đầu đầy mồ hôi, trong mắt tràn ngập kinh hỉ cùng vẻ mệt mỏi, thậm chí còn xuất hiện tơ máu, rõ ràng hắn lo lắng trong một đoạn thời gian rất dài, Khương Trường Sinh bị một đạo tế văn trên trán hắn hấp dẫn.

- Tốt tốt tốt, tiểu gia hỏa, ngươi có thể giày vò nương ngươi rất khổ.

Nam tử trung niên ôm Khương Trường Sinh trong tã lót, mừng rỡ nói.

Khương Trường Sinh thì bối rối.

Cái quỷ gì?

Ta lại đầu thai?

Không đúng, hẳn là huyễn tượng khi độ kiếp gặp được?

Tựa như hai lần độ kiếp trước đó, chẳng qua là lần này hắn đi tới trên người hài nhi?

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm cái trán nam tử trung niên, cái này rất giống như đạo văn của Đại Đạo Chi Nhãn, nhưng không rõ rệt, chợt nhìn, giống như nếp nhăn do nhíu mày lâu dài tạo thành.

- Phu quân, nhanh để ta xem nó.

Một giọng nữ hư nhược truyền đến, nam tử trung niên lập tức ôm Khương Trường Sinh đi vào một bên giường, để mặt Khương Trường Sinh hướng lên cho phu nhân trên giường nhìn xem.

Vị phu nhân này rất xinh đẹp, nhưng giờ phút này toàn thân đầy mồ hôi, ngay cả tóc đều ẩm ướt từng đoạn từng đoạn, trên gương mặt mệt mỏi của nàng lộ ra nụ cười vui mừng, nhìn thấy Khương Trường Sinh, nàng lập tức khôi phục được một chút khí lực.

- Phu quân, nhanh đặt tên cho con nó đi.

- Tốt tốt tốt, ta đã sóm nghĩ kỹ, nếu là con trai, liền gọi hắn là Khương Càn đi, càn khôn càn.

- Khương Càn? Không tệ, nghe rất êm tai, không ngờ phu quân có thể lấy tên như vậy.

- Ha ha ha, gần đây ban đêm thường ngủ không được, suy nghĩ thật lâu, đột nhiên linh quang chợt hiện, suy nghĩ ra cái tên này, cũng không tệ lắm phải không, vừa hay tiểu tử ra đời ngay trong ngày hôm nay.

Khương Càn?

Nghe được đối thoại của bọn họ, trong lòng Khương Trường Sinh phức tạp. Cái tên này là tên của hắn khi vừa sinh ra trong hoàng thất Đại Cảnh, chẳng qua là sau đi tới Long Khởi quan, hắn mới đổi tên là Trường Sinh.

Hắn cũng không tin trùng hợp như vậy, xem ra hắn có thể rơi vào trên người hài nhi này, cũng là bởi vì tên Khương Càn.

Chẳng lẽ là Đại Đạo nhân quả của Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười bốn?

Trong cuộc sống về sau, Khương Trường Sinh trưởng thành như hài nhi bình thường, hắn cũng không có mở miệng nói chuyện, đóng vai tốt thân phận của mình.

Trước đó độ kiếp đi đến thời không của Khương Tầm, hắn đều chờ đợi mười mấy năm, lần này, hắn đã làm tốt chuẩn bị lại trải qua mười mấy năm.

Theo tuổi của hắn dần dần lớn, hắn cũng dần dần hiểu rõ Khương gia.

Phụ thân hắn Khương Vạn Kim là một thương nhân của nhân gian, trong nhà cũng không có truyền thừa tu tiên, thậm chí bọn hắn đều tiếp xúc không đến Tu Tiên giả, hắn cũng thường xuyên ở trong phủ đệ Khương gia nghe nói chuyện trên giang hồ.

Cái này khiến hắn có loại cảm giác tỉnh mộng hơn mười ba ngàn năm trước.

Chờ đến lúc hai tuổi, Khương Trường Sinh bắt đầu tu luyện, mặc dù hắn cảm thấy nơi này không thuộc về thời không của hắn, nhưng ngược lại không sao, không bằng luyện công, tăng trưởng lý giải của mình về đạo pháp.

Hắn luyện là Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, thật vất vả có thời gian dư thừa, vừa hay tăng trưởng cảm ngộ đối với Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân.

Khương Trường Sinh có hai người ca ca, đại ca Khương Phú hàng năm ra ngoài kinh thương, nhị ca Khương Quyền thì đầu quân, đều không ở nhà.

Bởi vì Khương Trường Sinh hàng năm trốn ở trong phòng tu luyện, hết sức an tĩnh, phần an tĩnh này của hắn cũng làm cho cha mẹ hết sức an tâm, tôi tớ trong phủ đệ cũng biết tính cách của tiểu thiếu gia, cũng không có quấy rầy hắn, dù sao hắn không phải câm điếc, có thể trao đổi như thường với người, thậm chí hết sức có lễ phép, để cho người ta rất dễ dàng có ấn tượng tốt đối với hắn.

Một mực đến năm bảy tuổi.

Màn đêm buông xuống.

Khương Trường Sinh bị một nha hoàn mời đi đến đại sảnh, sau khi đến đại sảnh, tôi tớ rút lui, để một mình hắn đi vào.

Còn chưa bước vào đại sảnh, Khương Trường Sinh đã nghe được một giọng nói:

- Khương Vạn Kim, nguyên do đã nói rõ với ngươi, các ngươi cũng xem như huyết mạch Khương tộc để lại, thừa dịp con út ngươi còn vị thành niên, theo ta đi tới Côn Luân tu tiên đi.