Chương 1112 Tổ tông của tổ tông (2)
Ta...
- Chớ có để tự trách đè sập tâm trí của ngươi, người sống một đời, luôn là thân bất do kỷ, Khương tộc cũng không phải bởi vì ngươi mà suy sụp, nguyên nhân chân chính là bản thân xảy ra vấn đề.
Nghe được Khương Trường Sinh nói lời này, tâm tình bị đè nén trong lòng Khương Tầm cuối cùng không áp chế nổi nữa.
Hắn lúc này đứng dậy, đứng sang một bên, khụy gối xuống, bắt đầu quỳ lạy Khương Trường Sinh, một bên dập đầu, một bên tuôn nước mắt đầy mặt.
Trong năm tháng dài đằng đẵng, hắn vẫn cho rằng tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là bởi vì hắn, cảm giác tội lỗi khiến cho hắn chống đỡ đến bây giờ, bây giờ nghe lão tổ nói không phải lỗi của hắn, ngụy trang của hắn trong nháy mắt bị đâm thủng.
Giờ khắc này, vị Khương tộc Tiên Đế này khóc giống như một đứa bé.
Khương Trường Sinh không có ngăn cản, mặc cho hắn thút thít.
- Nhân quả ở khắp mọi nơi, dù cho không thể tính toán tương lai, chỉ cần đạo ta vẫn còn, nhân quả liền còn.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn càng thêm hiểu về câu nói kia, chiếu quá khứ, hiện tại, tương lai, có lẽ chỉ chính là nhân quả.
Hắn nghĩ tới Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười bốn mình đạt được khi độ kiếp.
Đại Đạo nhân quả!
Hắn lại nghĩ tới một chút, có lẽ khi độ kiếp ý thức xuyên qua quá khứ, tương lai, cũng không phải một khâu của thiên kiếp, mà là một khâu trong tu hành.
Hắn sở dĩ xuyên qua đến quá khứ, tương lai, cũng không phải có sứ mệnh gì, mà đang cảm ngộ quá khứ, tương lai, mỗi lần gặp được chuyện liên quan đến nhân quả quấy nhiễu, hắn sẽ kết thúc xuyên qua, khiến cho hắn lầm tưởng rằng mình có sứ mệnh gì.
Về phần chuyện vì sao có thể chỉ bảo cho Khương Tầm, rất đơn giản, bản thân Khương Tầm đã có nhân quả chặt chẽ với hắn, nhân quả huyết mạch là không thể xóa nhòa.
Dần dần, Khương Trường Sinh lại có xu thế muốn ngộ đạo, mãi đến khi Khương Tầm thức tỉnh hắn.
- Tiền bối, khi nào ta có thể bắt đầu tu hành Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân?
Khương Tầm đã điều chỉnh tốt cảm xúc, hai mắt tràn ngập thần thái, hắn đã không kịp chờ đợi muốn tu luyện Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, đánh tan Thiên Ma.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Hiện tại là được rồi.
Chợt, hắn bắt đầu giảng giải tâm pháp của Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, bởi vì không có tu vi của bản tôn, hắn cũng không cách nào làm giống như giảng đạo, trực tiếp kéo Khương Tầm tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Cứ như vậy, Khương Tầm ở lại đình viện của Khương Trường Sinh, bắt đầu ngày ngày tu hành Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân.
Thoáng chớp mắt.
Nửa năm trôi qua.
Côn Luân chân nhân đến đây bái phỏng, tiến vào đình viện, nhìn thấy thân ảnh của Khương Tầm, hắn thở dài một hơi.
Hắn nhìn Khương Trường Sinh và Khương Tầm sánh đôi tĩnh toạ, trên mặt đầy tươi cười, tiến lên nói:
- Phụ thân, ngài quả nhiên nhìn trúng hắn, ta đi tìm ngài, không thấy, còn tưởng rằng ngài lại đi ra ngoài.
- Không được càn rỡ, quỳ xuống.
Khương Tầm quát lớn, hai mắt mở to, một cỗ cảm giác áp bách mạnh mẽ bao phủ Côn Luân chân nhân, dọa đến Côn Luân chân nhân lập tức quỳ xuống, hắn cẩn thận nhớ lại hành động và cách nói chuyện vừa rồi, cũng không có sai lầm nha.
Chẳng lẽ phụ thân còn đang nhớ tới tội chống đối trước đó?
Côn Luân chân nhân cảm thấy đầy ủy khuất.
Khương Tầm nói theo:
- Còn không lễ bái tổ tông.
Tổ tông?
Côn Luân chân nhân ngẩng đầu, cũng không có nhìn thấy những người khác, ánh mắt rơi vào trên người Khương Trường Sinh, trong lòng đầy chấn kinh, hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Phụ thân, ngài nói là…
- Không sai, chính là hắn, hắn là tiên tổ của chúng ta, Khương Huyền Niên.
- Cái gì...
Côn Luân chân nhân quá sợ hãi, Khương Trường Sinh cũng mở mắt, kinh ngạc nhìn về phía Khương Tầm.
Khương Tầm vội vàng nói:
- Tổ tông, ta biết ngài không muốn nói ra lai lịch của ngài, nhưng hôm nay Khương tộc nguy cơ sớm tối, ta hy vọng có thể bồi dưỡng hắn trở thành Tộc trưởng Khương tộc đời tiếp theo.
Côn Luân chân nhân vội vàng dập đầu, run giọng nói:
- Con cháu có mắt như không, lại không biết tổ tông buông xuống, xin tổ tông chớ nên trách tội.
Khương Trường Sinh há to miệng, thở dài nói:
- Thôi, ngược lại ta chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi, đã như vậy, ngươi cũng lưu lại, cùng nhau tu hành Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân đi, về sau cũng thay phụ thân ngươi chia sẻ áp lực, cùng nhau đối kháng Thiên Ma.
Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân?
Thần sắc Côn Luân chân nhân tràn đầy chấn động, đây là tuyệt học gì, nghe tên thôi đã cảm thấy thật không đơn giản.
Kết quả là, trong đình viện lại nhiều một người tu hành Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân.
Mỗi tháng đi qua.
Khương Trường Sinh không có trì hoãn thời gian cùng bọn họ, ba năm sau, đợi hai cha con triệt để nhớ kỹ những điểm quan trọng khi tu luyện Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, hắn cáo từ chuẩn bị rời khỏi.
- Ngài muốn đi đâu? Không đợi ta…
Khương Tẩm nhịn không được hỏi.
Khương Trường Sinh nói:
- Một thân nhân quả này còn chưa trả xong, giải quyết xong nhân quả, ta sẽ trở về.
Côn Luân chân nhân cũng đứng dậy, khẩn trương nhìn Khương Trường Sinh.
Hắn đến nay nghĩ lại, vẫn như đang mơ một giấc mộng, hài tử hắn nhìn xem lớn lên lại là tổ tông của mình.
Khương Tầm nghe xong, không còn dám giữ lại, chẳng qua là trong lòng hắn hết sức không nỡ bỏ, hắn đột nhiên có chút hối hận, nếu sớm một chút tìm đến tổ tông, có lẽ có thể ở chung nhiều thời gian hơn.
- Còn không đưa ta rời khỏi giới này?
Khương Trường Sinh tức giận nói, Khương Tầm lúc này lấy lại tinh thần, vung tay áo, ba người hư không biến mất trong đình viện.
Một giây sau, bọn hắn xuất hiện trong một rừng cây.
Khương Trường Sinh mở mắt, nhìn về phía Côn Luân chân nhân, nói:
- Đúng rồi, bốn tiểu gia hỏa ở cùng một chỗ với ta, chiếu cố nhiều thêm một chút, cũng đừng nói ra lai lịch của ta, tốt nhất để bọn hắn quên ta đi.
Côn Luân chân nhân gật đầu.
Khương Trường Sinh quay người rời khỏi, Khương Tầm nhìn bóng lưng của hắn, hốc mắt lần nữa đỏ dâng lên, Côn Luân chân nhân lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân có tư thái nữ nhân như vậy, trong lòng cũng cảm giác khó chịu.
Chỉ có ở trước mặt tổ tông, phụ thân cường ngạnh mới có thể giống như hắn, có thể tùy ý lộ ra tâm tình của mình.
- Còn có một việc.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên quay đầu, hắn nhìn chằm chằm Khương Tầm đang muốn nói lại thôi, mỉm cười nói:
- Thật ra ta không phải tổ tông của ngươi.
Hai cha con kinh ngạc.
- Ta là tổ tông của tổ tông các ngươi.