← Quay lại trang sách

Chương 1113 Muôn vàn đều là bản tâm (1)

Tổ tông của tổ tông?

Khương Tầm, Côn Luân chân nhân nhìn Khương Trường Sinh hóa thành một đạo kim quang mau chóng rời đi, cấp tốc tan biến ở phía trên rừng cây, bọn hắn hoàn toàn ngây dại, như bị sét đánh.

Côn Luân chân nhân lấy‌ lại tinh thần trước, thận trọng nói:

- Phụ thân, ta không nghe sai đó chứ, hắn nói là tổ tông của tổ tông chúng ta? Đến tột cùng là ai?

Khương Tầm thì nghĩ ‌đến Đạo Tổ.

Trước khi gia nhập Đế mạch, hắn không biết Đạo Tổ, nhưng sau khi tiến vào Đế mạch, hắn hiểu rõ rất nhiều về lịch sử của Khương tộc, bên trong không thoát ra được quan hệ với cái tên Đạo Tổ này.

Đạo Tổ là tồn tại khai sáng Tiên đạo, cũng là bởi vì huyết mạch của Đạo Tổ, Khương tộc mới có thể trường thịnh.

- Quá khứ, hiện tại, tương lai.

Khương Tầm nói một mình, hắn nói ba từ để Côn Luân chân nhân động dung.

Thật chẳng lẽ là tồn tại chí cao hư vô mờ mịt kia?

Khương Trường Sinh khi còn bé đã đi theo Khương Tam đến đây, nhớ kỹ con đường đi tới, hắn bay trở về theo con đường trong trí nhớ, đi kết nhân quả của cha mẹ thân thể này, lại trở về.

Sau khi truyền thụ Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân cho Khương Tầm, mình lại một mình rời khỏi, triệt để nghiệm chứng suy đoán về nhân quả của Khương Trường Sinh.

Đây cũng không phải thiên kiếp mang đến huyễn cảnh khảo nghiệm, mà là quá trình hắn thông đến cảnh giới cao hơn.

Đại La chi đạo trong truyền thuyết.

Tu hành Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân hơn mười năm, để tu vi của Khương Trường Sinh đã đi đến độ cao mà phàm nhân khó có thể với tới, tốc độ phi hành của hắn rất nhanh, năm đó Khương Tam dùng thời gian một tháng, mà hắn chỉ dùng một ngày.

Trở lại chỗ thành trì mình sinh ra ở kiếp này, hắn thấy một mảnh hoang mạc, bão cát tràn ngập.

Khương Trường Sinh rơi xuống đất, mặt không thay đổi nhìn phía trước.

Nhân gian tám mươi năm, đã là phần lớn của một đời người.

Hắn đã về trễ rồi.

Cha mẹ của hắn ở kiếp này còn có những nhi tử khác, chưa hẳn không ai đưa tiễn, chẳng qua là hắn biến mất đã định trước sẽ trở thành một chuyện tiếc nuối trong tâm của cha mẹ kiếp này.

- Nếu như ta chẳng qua là phụ thân, linh hồn của ta với bọn hắn hẳn sẽ không có nhân quả, nhưng vì sao nỗi lòng mãnh liệt như thế, chẳng lẽ ta cũng không phải phụ thân?

Khương Trường Sinh nhìn chằm ‌chằm phía trước, hắn dần dần cảm nhận được nhân quả, thông qua nhân quả, hắn nhìn thấy trước đó ở đây đã trải qua những gì.

Quá khứ mây khói như một vài bức tranh đang tái hiện ở trước mắt hắn.

Hắn nhìn thấy người đến‌ người đi, nhìn thấy mưa gió giao thế, sau này lại thấy một thân ảnh tà ma, đánh một chưởng hủy diệt thành này, cũng mang đến hoang vu cho nơi này.

Mà hết thảy chuyện này xảy ra ở mười năm trước, khi đó, cha mẹ của hắn đã thọ hết chết già, nhưng hậu bối trong nhà hắn chịu ảnh hưởng.

Khương Trường Sinh đi tắm trong cảm ngộ loại nhân quả này, trong lòng không vui không buồn, hắn cứ như vậy tiến vào một loại trạng thái ngộ đạo quên mình.

Dần dần, hắn thấy hình ảnh nhân quả không chỉ là thành trì trước đó, hắn còn nhìn thấy chính mình khác.

Trong núi xanh, hắn với mái tóc trắng xoá đang cẩn thận từng li từng tí luyện đan, sau gặp phải Tu Tiên giả truy sát, mang theo đỉnh chạy trốn, về sau vẫn bị các lộ Tu Tiên giả truy sát, một đường kéo dài hơi tàn, cuối cùng chết trong độ kiếp.

Trên biển mây, dãy núi liên miên, thân là người đứng đầu tiên phủ một phương, hắn đang giảng đạo cho các ‌đệ tử, Kim Liên tóe hiện, cảnh tiên hiện ra, cái này tiếp cái khác, trong sự ca tụng của chúng sinh, hắn bạch nhật phi thăng, lưu lại truyền thuyết Tiên đạo.

Thâm Uyên tuyệt xử, một bộ áo bào đen, hắn đạp lên Hắc Long trên người thiêu đốt đầy lửa nóng, ngao du phía trên Quỷ thành, vô số Oán Quỷ mong muốn tùy tùng hắn, nhưng không thể tới gần, hắn mang theo vô tận quỷ ngục buông xuống nhân gian mang đến hắc ám cho thế gian.

Thiên địa tận thế, muôn vàn sao băng đập xuống mặt đất bao la, vô số thành trì bị hủy diệt trong sóng lửa, mà trong biển lửa cuồn cuộn kia, hắn khoát một bộ chiến giáp màu đỏ thẫm, thế lửa gặp hắn phải nhường đường, giống như hắn chính là chủ nhân của vạn hỏa, liệt diễm thần phục, hiển thị rõ uy phong của Hỏa Thần.

Tất cả đều là Khương Trường Sinh, nhưng bởi vì trưởng thành trải qua khác biệt, tính cách khác biệt, khí chất diện mạo khác biệt.

Khương Trường Sinh còn nhìn thấy được bản thân mình, người đã gặp Tiêu Hòa nương nương tại Côn Luân đạo tràng, còn có vị gặp mặt được Thiếu Hạo, Hình Thiên, sau đó là vị đã trao đổi cùng Thái Thượng Thiên.

Nhưng chính mình này thoạt nhìn đều là hắn, lại có chút khác biệt.

Muôn vàn chính mình, muôn vàn trải qua, Khương Trường Sinh nhìn thấy mà trầm mê trong đó.

Mặt trời lặn mặt trăng lên, sau đêm trăng sáng là một vòng mặt trời chói cháng.

Từng ngày đi qua, Khương Trường Sinh như là cọc gỗ, đứng ở trong hoang mạc, đối mặt bão cát, sừng sững bất động, một thân đạo bào tung bay theo gió.

Không biết đi qua bao lâu, chân trời vọt tới khói đen cuồn cuộn, mang theo cảm giác áp bách vô tận, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ thiên địa, như đang ở trong đêm tối.

Bão cát bao phủ hoang mạc đã đứng im, trong mây đen đè nén kia, một đạo thân ảnh chậm rãi buông xuống.