Chương 1114 Muôn vàn đều là bản tâm (2)
Đây là một nam tử người mặc hắc bào rộng thùng thình, khuôn mặt hắn đầy uy nghiêm, một đầu tóc màu máu phất phới, hai cây sừng rồng dựng thẳng lên, ở sau lưng hắn có một đầu Chân Long pháp tướng kinh khủng, hơi vặn vẹo, một đôi mắt rồng càng lập loè ra ánh sáng lạnh lẽo doạ người.
Nam tử áo bào đen nhìn xuống Khương Trường Sinh, nói:
- Ngươi cũng là người Khương tộc nhỉ, làm cho bản tọa đợi thật lâu, nói cho bản tọa, Khương tộc trốn ở đâu, bản tọa có thể để cho ngươi được chết một cách thống khoái.
Oanh!
Một cỗ khí thế như là vòi rồng phóng lên tận trời, xuyên thủng biển mây.
Khương Trường Sinh phía dưới cuối cùng động, lông mày nhúc nhích một chút, chỉ thấy hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hướng đến đạo thân ảnh trên trời cao kia.
- Câm?
Ánh mắt nam tử áo bào đen lạnh lẽo, lạnh giọng hỏi, sát cơ trong nháy mắt khóa chặt Khương Trường Sinh, trong chốc lát, áo bào Khương Trường Sinh phá toái, mặt đất dưới chân trong nháy mắt sụp đổ, dùng hắn làm trung tâm, đại địa nổ tung, giống như mạng nhện khuếch tán, lan tràn đến phần cuối tám phương thiên địa.
Thân thể Khương Trường Sinh biến thành màu vàng kim, tóc dài phất phới, hắn biến hóa như vậy để ánh mắt nam tử áo bào đen khẽ biến.
- Kim Thân quyết của Khương tộc? Trách không được dám càn rỡ như vậy, bất quá, tiểu tử, bản tọa là Thái Ất Chân Tiên, với chút đạo hạnh này của ngươi còn muốn phản kháng?
Nam tử áo bào đen châm chọc nói, hắn đang đợi, chờ Khương Tầm nhảy ra.
Khương Trường Sinh ngửa đầu, thần sắc đạm mạc, như đang nhìn một con giun dế, nói:
- Thái Ất Chân Tiên, rất mạnh sao?
Trong nháy mắt.
Trong hiện thực phía xa, bản tôn Khương Trường Sinh đang độ kiếp mở mắt, tay phải nâng lên, ngón trỏ chỉ vào trong thiên kiếp.
Khương Trường Sinh trong tương lai đi theo đưa tay, chỉ nam tử áo bào đen phía xa.
- Làm sao? Ngươi còn muốn ra tay với bản tọa? Ngươi xem thường Thái Ất Chân Tiên, vậy ngươi tính toán là cái gì?
Nam tử áo bào đen khinh miệt cười nói, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.
- Ta tính là gì? Bị kẹt ở trong hồng trần như ngươi, còn chưa có tư cách hiểu rõ.
Khương Trường Sinh lạnh lùng nói, tru diệt tên này, cũng coi như báo thù cho bọn hậu bối kiếp này.
Vừa dứt lời dưới, một vệt kim quang bắn ra từ ngón trỏ tay phải của Khương Trường Sinh, chiếu sáng cả thiên địa.
Đại Thiên Tru Đạo Chỉ!
Một chỉ này mang theo uy thế làm thiên địa sụp đổ.
Khương Tầm ở nội thiên địa phía xa mở mắt, Đại Đạo Chi Nhãn xuất hiện trên trán, trong con mắt phản chiếu ra một chỉ này của Khương Trường Sinh.
Hắn trợn to ba mắt, mặt lộ vẻ rung động, dưới cái nhìn soi mói của hắn, khu vực quanh vùng thế giới kia phá toái, mà thân ảnh tổ tông biến mất ở trong kim quang, vị Thiên Ma kia cũng tan biến, không phải hư không biến mất giống như tổ tông, Thiên Ma biến thành tro bụi, trước khi chết lộ ra mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hãi....
Khương Trường Sinh mở choàng mắt, phát hiện mình xuất hiện trong một vùng tăm tối, hắn vẫn như cũ chỉ có ý thức, không thể thao túng thân thể.
Hắn không ở trong tương lai, không tại quá khứ, cũng không có trở lại thân thể bản tôn.
Trong bóng tối sáng lên vô số ánh sao, càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, trong ánh sao ở ngay phía trước hắn có một đạo thân ảnh chậm rãi đi ra, không ngờ lại là chính hắn.
Hắn đang ngồi tĩnh tọa ở trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa.
Khương Trường Sinh không có thấy ngoài ý muốn, bình tĩnh hỏi:
- Ta là ngươi, hay là ngươi là ta?
Hắn ngồi trên thần tọa thu lại thần quang, mặt lộ rõ hình dáng, giống hắn như đúc, chẳng qua là tóc trắng như tuyết, càng lộ vẻ cao thâm mạt trắc.
- Ta là ngươi, ngươi cũng là ta, muôn vàn ta đều là bản tâm.
Khương Trường Sinh toc trắng trả lời.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Ý của ngươi là, hết thảy chuyện này đều sẽ trải qua một lần?
- Không sai.
- Ta không tin chỉ có một bản tâm duy nhất tồn tại.
- Ngươi như một mực thuận lợi sống sót, không có gặp phải lực lượng vượt qua mệnh số của ngươi, ngươi chính là bản tâm, chúng ta đều là ngươi biến thành, nếu là ngươi gãy trên con đường vấn đạo, muôn vàn ta đều sẽ không còn tồn tại.
- Đây cũng là Đại La chi đạo?
- Không sai.
- Tiêu Hòa nương nương cũng là Đại La, vì sao không thể đến tương lai tìm ta, mà ta lại có thể đi về quá khứ tìm nàng?
- Bất kỳ tồn tại gì đều không đến được điểm cuối cùng của chính hắn trong tương lai về sau, trước khi ngươi sinh ra, nàng và chỗ Tiên đạo của nàng đã yên diệt.
Khương Trường Sinh toc trắng trả lời để bản tôn Khương Trường Sinh yên lặng.
Ngắn ngủi ưu thương xẹt qua trong đầu, Khương Trường Sinh đột nhiên hỏi:
- Nếu như ta đủ mạnh, có thể cải biến quá khứ hay không?
Khương Trường Sinh toc trắng trả lời:
- Nàng không có siêu thoát Đại Đạo, chỉ cần ngươi siêu thoát Đại Đạo, cải biến chỗ Đại Đạo của nàng, ngươi sẽ thay đổi hết thảy, nhưng ngươi cũng phải gánh vác hậu quả.
Khương Trường Sinh lộ ra nụ cười, nói:
- Thì ra là thế, cho nên quá khứ cùng tương lai trùng hợp, thì ra hết thảy đều là ta tự làm tự chịu, ta tự bện lồng giam cho chính mình.
Khương Trường Sinh toc trắng không tiếp tục trả lời.
Khương Trường Sinh nói một mình:
- Ý chí chiếu quá khứ, hiện tại, tương lai, cảm ngộ Đại Đạo, lực lượng như vậy xác thực mạnh mẽ, bất quá ta có thể làm được, Đại La khác cũng có thể làm được, ta thấy đều là ta, nhưng ta thấy cũng có thể đều là hư ảo, ngươi cũng không cách nào kết luận ta hiện tại nhất định có thể sống đến chỗ tương lai của ngươi, đúng không?