Chương 1128 Tiên đạo không dung mạo phạm (2)
Vô số Phục Sinh nhân trong nháy mắt dừng lại, liên tục gặp phải cành lá của Kim Lân diệu thụ tập kích, Hồng Mông Thần Nguyên Khí lập tức quét sạch hết thảy Phục Sinh nhân trên vòng bảo hộ kim quang.
Toàn thân thân ảnh tóc lam run rẩy, một giây sau, mặt nạ màu đen của hắn bắn ra huyết quang doạ người.
Khương Trường Sinh đang nâng Tam Thanh Thánh Linh bị thân ảnh tóc lam biểu hiện kinh động, cái tên này không đơn giản, trách không được giá trị hương hỏa đi đến sáu trăm bảy mươi ba (673) Thiên Đạo giá trị hương hỏa.
Bất quá đáng tiếc, đối mặt Khương Trường Sinh, vẫn phải chết.
- Đừng giãy dụa chi cho tốn công, vậy hãy để ta thay trời hành đạo.
Khương Trường Sinh vừa dứt lời, một Hồng hồ lô bay lên, miệng bình mở ra, một tia sáng trắng bay lượn mà ra, tựa như một ngôi sao băng sáng chói xẹt qua chiến trường hỗn loạn hư không, thẳng đến thân ảnh tóc lam.
Thân ảnh tóc lam nâng lên hai tay, tay phải đặt ở trên mu bàn tay trái, nương theo long ngâm che giấu hết thảy tiếng vang vang lên, một đầu ngũ trảo kim long lao ra từ trong lòng bàn tay của hắn, chiếu sáng cả hư không, toàn bộ Thiên Giới trong nháy mắt tắm gội ở bên trong kim quang.
Ngũ trảo kim long vừa hiện ra liền bị ánh sáng trắng xóa tru diệt.
Mặt nạ màu máu của thân ảnh tóc lam bị chiếu rọi, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện một thanh phi đao xuất hiện ở sau ót.
Bây giờ, luận giá trị hương hỏa, bản thân Khương Trường Sinh đã tới gần năm ngàn Thiên Đạo giá trị hương hỏa, tu vi như vậy lại thôi động Trảm Tiên Phi Đao, dù cho Tam Thế Thiên, cũng không thể chống đỡ được.
Trảm Tiên Phi Đao cấp tốc chém xuống đầu thân ảnh tóc lam, lưỡi đao mang theo đầu lâu cùng hồn phách của hắn bay về phía Khương Trường Sinh.
Các tiên thần ở phía dưới đang xem chiến căn bản không có thấy rõ ràng, chỉ có Bỉ Ngạn đạo quân miễn cưỡng thấy được một thanh phi đao.
- Đó là pháp bảo gì? Trảm Tiên Phi Đao trong truyền thuyết?
Bỉ Ngạn đạo quân âm thầm sợ hãi, pháp bảo thật bá đạo, một đao trảm diệt thần lực của đối phương.
Khương Trường Sinh tiếp tục lấy ra rất nhiều pháp bảo, Thất Thập Nhị Phá Thiên Châu, Hàng Ma xử, Thái Cực Huyền Đạo Tướng, Sơn Hải kinh các loại, còn có rất nhiều pháp bảo do chính hắn luyện chế.
Một thân một mình, bằng vào rất nhiều pháp bảo, một mình ngăn cản vô số Phục Sinh nhân.
Hắn thật ra có cần làm phiền toái như vậy, nhưng tin tức đã truyền ra, chúng sinh Tiên đạo cùng với cường giả ba ngàn thiên địa phương xa đều đang nhìn, đây là cơ hội tuyệt diệu để hiện ra Tiên đạo, vậy hắn cần phải thể hiện ra thật tốt.
Càng ngày càng nhiều Tu Tiên giả bay ra từ Thiên Giới, ngước nhìn đại chiến đang cuồn cuộn thiên ngoại.
- Cái này là pháp bảo của Đạo Tổ à? Quả nhiên không phải tầm thường.
- Chênh lệch quá xa, ta vẫn cho rằng Tu Tiên giả cần phải dựa vào pháp lực của bản thân, nhưng mắt thấy trận chiến này, mới biết ta đã đánh giá thấp pháp bảo chi đạo.
- Kia chính là Kim Lân diệu thụ à, cực kỳ bá đạo, nếu như thật có thần thụ chèo chống Đại Đạo, cũng không gì hơn gốc cây kia.
- Phục Sinh đại kiếp, chỉ đến như thế, Võ đạo nên bị diệt, Tiên đạo đương lập.
- Đây chính là Vạn Tiên Chi Tổ, vạn thế luân hồi tích lũy pháp lực vô biên, Phục Sinh đại kiếp không quan trọng, như thế nào có thể chống đỡ?
Trong líc đám tu tiên giả đang nghị luận, một bên khác trong hư không xa xôi, các cường giả của ba ngàn thiên địa cũng đang kinh ngạc thốt lên, giờ khắc này bọn hắn lần nữa dấy lên khát vọng đối với Tiên đạo.
Trước đó bọn hắn đều thử tìm hiểu qua Tiên đạo, chỉ là bởi vì địa điểm tu tiên có hạn, bọn hắn không thể không từ bỏ, hiện tại.
Cực hạn liền cực hạn thôi.
Mặc dù chỉ có thể tu luyện ở Thiên Giới, bọn hắn cũng muốn lấy được lực lượng như vậy.
Giờ phút này, còn có một người đang đang xem chiến, chính là Thái Thượng Côn Luân.
Từ sau khi trao đổi cùng Thế Diễn Thiên, hắn đã nhịn không được chạy đến gần Thiên Giới, muốn nhìn xem Đạo Tổ rốt cuộc mạnh cỡ nào, sau đó hắn liền ngây dại.
Trong đám Phục Sinh nhân có rất nhiều tồn tại để hắn kiêng kị, thậm chí có hơn mười cường giả Phục Sinh nhân khiến cho hắn rùng mình, không dám nhìn trộm.
Lại thêm số lượng Phục Sinh nhân vô cùng vô tận, đại quân như thế, không ngờ lại rung chuyển không được Tiên đạo một chút, bị Đạo Tổ dễ dàng trấn áp.
Nhìn từng kiện từng kiện pháp bảo mạnh mẽ, trong lòng hắn truyền ra một cỗ tâm tình khó tả.
Thái Thượng Côn Luân luôn luôn khinh thường ngoại vật bắt đầu động tâm.
Một chỗ khác, còn có một đám người thân phận đặc thù, bọn hắn chính là những người thừa kế của các Đại Đạo lúc trước cùng Khương Trường Sinh xâm lấn Thần Võ giới, giờ phút này mắt thấy Đạo Tổ bộc phát thần uy, trong lòng bọn họ càng nhiều hơn chính là nghĩ mà sợ.
May mắn lúc trước giao hảo với Đạo Tổ, cũng không có mạo phạm Đạo Tổ, bằng không.
Ngay cả Mạc Vọng có quan hệ gần nhất với Khương Trường Sinh cũng tràn ngập may mắn.
Trừ cái đó ra, bọn hắn bắt đầu lo lắng.
Tiên đạo mạnh mẽ như thế, không có khả năng không độc tôn ba ngàn thiên địa, bọn hắn như thế nào tranh cùng Tiên đạo?
Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, trong lòng đọc thầm: - Hai mươi, ba mươi bốn, một trăm lẻ chín, bốn, tám, hai trăm lẻ một, bảy.
Nhàn rỗi không có chuyện gì, hắn thuận tiện tính toán giá trị hương hỏa của kẻ địch.