← Quay lại trang sách

Chương 1129 Thiên Đạo chí bảo, Thái Thượng bái Đạo Tổ (1)

Mặc dù không có một vị Phục Sinh nhân nào có thể đi đến giá trị hương hỏa ngang bằng hắn, nhưng số lượng lại rất nhiều, nhất định có thể bạo được một sinh tồn ban thưởng khó lường.

Hắn có thể cảm nhận được có rất nhiều tồn tại mạnh mẽ đang âm thầm nhìn trộm, trong đó không thiếu mấy trăm Thiên Đạo giá trị hương hỏa, đoán chừng đến từ Đạo Diễn.

Trận chiến này, hắn căn bản không có nghiêm túc.

Bằng vào trận chiến này, Đạo Diễn hẳn là phán đoán không được hắn sắp vượt qua Tự Tại Thiên.

Sau khi đột phá Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười bốn, tu vi Khương Trường Sinh tăng trưởng nhanh chóng, đây là dưới tình huống không có tu luyện, hắn đang vững bước đánh thẳng vào Đại La đạo‌ quả.

Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định có thể thành tựu Đại La, khi đó, lượng kiếp của Hư Không Vô Tận nên để hắn làm chúa tể, hắn muốn làm cho vùng hư không này trở thành lĩnh vực của Tiên đạo, hắn muốn cho Tiên đạo trở thành cấm khu trong hư không.

Oanh!

Tiếng nổ vang cắt ngang Khương Trường Sinh suy tư, hắn liếc mắt nhìn tới, một bộ quan tài cổ thụ to lớn đâm vào vòng bảo hộ kim quang, lại nổ ra một cái động lớn, kém chút đã bay vào.

Ở trong bộ quan tài lớn này cất giấu một cường giả có đến bảy trăm sáu mươi Thiên Đạo giá trị hương hỏa.

Đến giá trị hương hỏa cỡ nào, chính là người thao túng phía sau màn của Phục Sinh đại kiếp.

Khương Trường Sinh cố ý lưu lại sơ hở, nhìn thấy quan tài cổ thụ bộc phát ra lực phá hoại, Phục Sinh nhân khác như bị điên, dồn dập vọt tới khoảng trống này.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Khương Trường Sinh lại có một tia bi thương.

Hắn đã xem thấu nhân quả của vong hồn các Phục Sinh nhân, tất cả đều đến từ một phương Đại Đạo, chúng sinh không được siêu sinh, hồn phách bị giam cầm vĩnh viễn, bọn hắn như đến từ Cửu U Thâm Uyên, mà Thiên Giới là thế giới quang minh duy nhất mà bọn hắn cảm thấy, giống như Bỉ Ngạn, chỉ cần xông vào Thiên Giới, bọn hắn có hi vọng thoát khỏi số mệnh của bản thân.

- Mặc dù các ngươi có thể bức bách, nhưng Tiên đạo không dung tha cho người mạo phạm.

Nương theo lời Khương Trường Sinh vừa dứt, chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn hiện ra một thanh thần kiếm tản ra áp lực mênh mông.

Thiên Đạo Trật Tự Kiếm!

Hắn vung tay phải lên, Thiên Đạo Trật Tự Kiếm xuyên qua Lục ‌ Đạo luân hồi, đâm xuyên quan tài cổ thụ lớn, lưỡi kiếm mang theo cuồng phong bộc phát khí tức hủy diệt hết thảy gào thét ra, đánh tan những Phục Sinh nhân đang đánh tới.

Phá Đạo Tuyệt Phong.

Mặt ngoài quan tài cổ thụ hiện ra vết rạn giống như mạng nhện, cấp tốc khuếch trương, bao trùm toàn bộ thân quan tài.

Oanh!

Quan tài cổ thụ đột nhiên vỡ tan, vô biên khói đen khuếch tán, muốn cuốn vào Thiên Giới, nhưng‌ Thiên Đạo Trật Tự Kiếm đột nhiên đảo ngược, lực lượng hấp thụ cực mạnh hút hết khói đen cuồn cuộn, khói đen tán đi, một ngón tay to lớn xuất hiện ở trong ánh mắt các tiên thần.

Đây là một ngón trỏ dài đến ngàn trượng, làn da hiện lên màu xanh lam, móng tay bén nhọn, vô cùng đen kịt, còn tản ra từng tia từng tia khói đen.

Một cỗ khí tức kinh dị làm cho chúng sinh Thiên Giới cảm giác lạnh lẻo buông xuống, các tiên thần nhìn thấy vẻ bề ngoài của ngón trỏ ngàn trượng, trong lòng không khỏi kinh‌ hoàng.

Đây là vật gì?

Khương Trường Sinh có thể cảm nhận được trong ngón trỏ này cất giấu một hồn phách rất mạnh mẽ.

- Ngươi đến cùng là từ đâu tới, ngươi tuyệt không phải sinh linh của mảnh Đại Đạo này.

Trong ngón trỏ truyền ra một đạo âm thanh tràn ngập sát cơ, chính là âm thanh thần bí mà trước đó Khương Trường Sinh đang muốn lục soát hồn phách của nam tử chân trần nghe được.

Khương Trường Sinh đã không còn hào hứng nói nhiều, hắn nhấc tay vồ một cái.

Thần thông, Chưởng Trung Càn Khôn.

Ngón trỏ ngàn trượng lập tức thu nhỏ bay vào trong tay Khương Trường Sinh.

Nó không cam lòng bỏ qua, trong quá trình đang thu nhỏ, đột nhiên tăng tốc, như một mũi tên lao thẳng đến Khương Trường Sinh, đáng tiếc, còn chưa đụng phải Khương Trường Sinh, nó đã bị túm vào trong lòng bàn tay của hắn.

Khương Trường Sinh tiện tay ném nó vào trong Tử Kim Hồ Lô.

Quá trình này rất ngắn, cũng hết sức tùy ý, Khương Trường Sinh phong khinh vân đạm nhận lấy này tôn Tà Ma thoạt nhìn đã rất khủng bố này.

- Nên kết thúc cuộc nháo kịch này.

Âm thanh của Khương Trường Sinh vang lên, vừa dứt lời, Thái Cực Huyền Đạo Tướng phía sau hắn bay lên, Kim Lân diệu thụ đi theo tan biến, Thái Cực Huyền Đạo Tướng trở nên to lớn giống như Kim ‌Lân diệu thụ lúc trước.

Thái Cực đồ vĩ ngạn xoay tròn lấy, phát ra âm thanh chấn nhiếp chúng sinh Đại Đạo, từng tôn Phục Sinh nhân theo đó hóa thành tro bụi, từ gần đến xa.

Tràng diện rất hùng vĩ, hư không cuồn cuộn đều là cảnh tượng Phục Sinh nhân biến thành tro bụi, tiếng la giết ồn ào cấp tốc giảm nhỏ, không đến mười hơi thời gian, hư ‌không lâm vào trong yên tĩnh.

Tất cả các tiên thần đều lâm vào trong ngốc‌ trệ.

Đại chiến lúc trước kịch liệt ra sao, làm sao kết thúc nhanh như vậy?

Chẳng lẽ Đạo Tổ lúc trước không có nghiêm túc?

Lục Đạo luân hồi còn đang xoay tròn, hấp thu vong hồn vô hình mà các tiên thần nhìn không thấy.

Vòng bảo hộ kim quang bao phủ Thiên Giới hóa thành ánh sao tung bay, biểu thị trận chiến này đã kết thúc.

Phục Sinh đại kiếp tới cường thế, kết thúc lại nhanh chóng như vậy.

Rất nhiều tiên thần cùng cường giả xem chiến suy nghĩ đến ngón trỏ ngàn trượng‌ kia, hết thảy đều là biến hóa sau khi ngón trỏ ngàn trượng bị trấn áp, chẳng lẽ ngón trỏ kia chính là người thao túng phía sau màn của Phục Sinh đại kiếp?