Chương 1132 Thái Thượng Vô Tình Đạo, Ý chí Đại Đạo (1)
Khương Trường Sinh mỉm cười nói:
- Mọi loại đều có mệnh số, đều có định số, vào Tiên đạo là mệnh số của ngươi, sáng lập Thái Thượng Vô Tình Đạo là định số của ngươi.
Hắn nâng tay phải lên, ngón trỏ cách không điểm tới Thái Thượng Côn Luân.
Sau nửa canh giờ.
Thái Thượng Côn Luân đi ra Tử Tiêu cung, hắn có loại cảm giác giống như cách một thế hệ, xem đạo pháp trong đầu, tâm tình của hắn đầy phấn chấn, còn có một loại cảm động khó tả.
Hắn thử nghĩ qua rất nhiều khả năng khi mình gặp mặt Đạo Tổ, trăm triệu không ngờ Đạo Tổ đối đãi hắn hiền lành như thế, thậm chí không đề cập đến ân oán trong quá khứ, hắn không khỏi tự cảm thấy xấu hổ.
Suy nghĩ lại một chút khí phách của Đạo Tổ khi đối mặt với Phục Sinh đại kiếp, hắn lúc này mới ý thức được Đạo Tổ căn bản không có để chuyện Thất Thập Nhị Thần Động vào mắt, bao gồm cả Đạo Diễn.
Có lẽ, Đạo Tổ xem trọng chính là toàn bộ Tiên đạo, mà không phải tranh đấu nhất thời.
- Thái Thượng Vô Tình Đạo, ta tất nhiên có thể thành.
Thái Thượng Côn Luân kiên định suy nghĩ, hắn nắm giữ rất nhiều lực lượng Đại Đạo, cũng nên sáng lập đạo thống chân chính thuộc về mình.
Trước đó Thái Thượng đạo quá không rõ ràng, hôm nay gặp mặt Đạo Tổ một lần, hắn cuối cùng tìm tới phương hướng của mình, mặc dù phương hướng này là bản thân hắn nói ra, nhưng không có Đạo Tổ truyền thụ cho đạo pháp, hắn cảm thấy không có khả năng thực hiện.
Thái Thượng Côn Luân thả người vọt lên, chui vào trong mây.
Một bên khác.
Trong Tử Tiêu cung, Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ còn đang thảo luận về Đạo Diễn, Đạo Diễn tồn tại phá vỡ nhận biết của các nàng, để cho các nàng tiến nhập một phương thế giới mới khác, các nàng không có có sợ hãi, chẳng qua tò mò trong hư không phải chăng còn có tồn tại khác có thể so với Đạo Diễn.
Khương Trường Sinh thì đem thần niệm thăm dò vào trong Tử Kim Hồ Lô.
Giờ phút này, ngón trỏ ngàn trượng tên là Thi Diễn Thiên còn đang chịu đựng cấm chế trong hồ lô tàn phá, Phá Đạo Tuyệt Phong trận trận tác động, đánh không chỉ là nhục thân của hắn, còn hồn phách của có.
Tay trái Khương Trường Sinh nâng lên, Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính hiện ra ở trong lòng bàn tay, hắn trực tiếp chuyển Thi Diễn Thiên từ trong Tử Kim Hồ Lô vào trong Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính.
Rất nhanh, trong Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính vang lên tiếng gào thét thống khổ của Thi Diễn Thiên, chỉ có Khương Trường Sinh có thể nghe thấy.
Chí bảo của Thiên Đạo cường đại dường nào, bản thân đã ẩn chứa thiên uy, Thiên Hỏa hừng hực đốt cháy ngón trỏ ngàn trượng, Thi Diễn Thiên rõ ràng cảm nhận được nhục thân của mình gánh không được.
Tiếp tục như vậy, không được bao lâu, hắn sẽ biến thành tro bụi.
- Nói chuyện! Đạo Tổ! Chúng ta nói chuyện.
Thi Diễn Thiên gấp giọng hô, mặt đối Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính, hắn gánh không được, trực tiếp lựa chọn cúi đầu.
Sống được càng lâu, càng sợ chết, nhất là nhân vật đã sống trong vô số năm tháng như hắn, hắn càng không muốn chết ở chỗ này.
Vừa dứt lời, Thiên Hỏa mênh mông cấp tốc thối lui, thế giới trong nội khôi phục lại bình tĩnh, Thi Diễn Thiên trôi nổi ở trong hư không, mặt ngoài ngón trỏ của hắn đã máu me đầm đìa, còn bốc lên khí tức nóng bỏng, thê thảm đến cực điểm.
- Chớ có chống cự.
Âm thanh của Khương Trường Sinh vang lên, phía trên hư không xuất hiện một con mắt dọc màu vàng óng, chính là Đại Đạo Chi Nhãn.
Con ngươi Đại Đạo Chi Nhãn bắn ra tia sáng kỳ dị, hắn thi triển thần thông, muốn đọc đến trí nhớ của Thi Diễn Thiên.
Thi Diễn Thiên theo bản năng phản kháng, nhưng bị hắn mạnh mẽ xông vào sâu trong linh hồn, ý thức lâm vào trong Hỗn Độn.
Trọn vẹn qua một tháng.
Khương Trường Sinh mới nhắm lại Đại Đạo Chi Nhãn, hắn đang mở ra hai mắt, than nhẹ một tiếng.
Thi Diễn Thiên cũng là một người đáng thương.
Thi Diễn Thiên cũng không phải là sinh linh Đạo Diễn chân chính, hắn vốn là chủ nhân của một phương Đại Đạo, ở vào một mảnh Đại Đạo hư không khác, Đại Đạo của hắn từng đi đến địa vị thống trị như Võ đạo, sau gặp đại kiếp, Đạo Diễn thừa cơ đi săn Đại Kiếp Chi Thần, hắn suất lĩnh cường giả chống lại, cuối cùng chọc giận Đạo Diễn, toàn bộ Đại Đạo hư không, chúng sinh đều chết hết, cũng gặp nguyền rủa Vĩnh Hằng, không được siêu sinh, không được yên diệt, không thể tiếp xúc cùng bất kỳ tồn tại gì, du đãng ngoài Đại Đạo, chịu đựng cô độc vô tận.
Lúc sắp chết, Thi Diễn Thiên hao hết năng lực cả đời, hồn vào trong Đạo Diễn, đầu thai thành Thi Diễn Thiên hiện tại.
Sau này, Đạo Diễn để mắt tới Hư Không Vô Tận, Đại Đạo hư không do cổ thuật chủ đạo, Thi Diễn Thiên khi đó vừa thành Diễn Thiên, đi theo Diễn Quân xâm lấn, trong lúc đi săn Đại Kiếp Chi Thần, gặp phải cường giả Cổ Thuật phản kháng, nhưng bọn hắn đánh giá thấp Cổ Thuật mạnh mẽ, nhóm Diễn Quân này gặp phải thảm bại, chết hai vị Diễn Thiên, Thi Diễn Thiên bị trảm diệt thân thể, chỉ còn lại có một ngón trỏ, kéo dài hơi tàn ở sâu trong hư không.
Lại sau này, oán hận trong lòng Thi Diễn Thiên càng ngày càng nồng hậu dày đặc, thúc đẩy hắn sinh ra Phục Sinh lực lượng, để cho con dân Đại Đạo của mình giáng sinh vào thân thể không có linh hồn, lưu lại truyền thuyết Phục Sinh lực lượng.
Chính như Thái Thượng Côn Luân nói, sinh linh Đạo Diễn dựa vào cảm xúc mạnh lên, thiên phú cảm xúc của Thi Diễn Thiên chính là hận ý.