← Quay lại trang sách

Chương 1134 Vượt qua Tự Tại Thiên (1)

Ta có thể ngăn cản hay không, tất nhiên là ta cần cân nhắc, ngươi cần cân nhắc chính là tình cảnh hiện tại của ngươi.

Âm thanh của Khương Trường Sinh quanh quẩn trong Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính, Thi Diễn Thiên nghe được yên lặng.

Trong lòng Thi Diễn Thiên cảm thấy đầy đắng chát, hắn trù bị lâu như vậy, hắn tự giác đã không có sơ hở nào, không ngờ lại thất bại thảm hại.

Lúc trước hắn hiểu qua Đạo Tổ, hiểu qua Tiên đạo, chiến tích cường đại nhất của Đạo Tổ chính là thu phục Bỉ Ngạn đạo quân, một tồn tại yếu kém trong cảnh giới Lục Dục Thiên.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy Võ đạo khí vận tán loạn có quan hệ với Đạo Tổ, cho nên hắn nhận định Đạo Tổ là Thượng Phúc Thiên, lại sau này, hắn vẫn cảm thấy không ổn định, trực tiếp nhận định Đạo Tổ là Tam Thế Thiên, ước định như thế, chính đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù cảm giác mình đánh giá cao Đạo Tổ, nhưng hắn vẫn lấy hết toàn lực mạnh nhất của mình, cho dù là một cường giả Tự Tại Thiên, hắn chưa hẳn không có phần thắng.

Hắn càng nghĩ càng khó chịu.

Hắn là chủ nhân của một phương Đại Đạo, đánh không lại Đạo Diễn mạnh mẽ, lúc hắn thành Diễn Thiên của Đạo Diễn, đánh không lại một hậu bối hoành không xuất thế.

- Xin hỏi Đạo Tổ, con dân ta, hồn phách của bọn hắn đi nơi nào, có mạnh khỏe hay không?

Âm thanh Thi Diễn Thiên vang lên ngữ khí đầy trầm trọng.

Khương Trường Sinh trả lời:

- Ta sáng lập Địa Phủ, chấp chưởng trật tự luân hồi, tất cả vong hồn của Phục Sinh nhân đều đi Địa Phủ, chuộc tội, chịu tội nghiệt rửa sạch, đầu thai vào Tiên đạo, thoát khỏi số mệnh.

Nghe nói như thế, Thi Diễn Thiên không có phẫn nộ, mà dùng ngữ khí bao la mờ mịt hỏi:

- Thật có thể đầu thai vào Tiên đạo?

- Thiện ác cuối cùng cũng có báo, mặc dù các ngươi có nỗi khổ tâm, nhưng chúng sinh đều có lập trường, ở trong Hư Không Vô Tận, các ngươi chính là ác, đã là ác, vậy thì phải tiếp nhận trừng trị, luân hồi sẽ cho bất kỳ tồn tại nào một công đạo cơ bản nhất.

Ngón trỏ Thi Diễn Thiên rung động, biểu lộ ra nội tâm của hắn đang giãy dụa.

- Ta cho người ngàn năm để cân nhắc, không cần sớm làm ra lựa chọn.

Khương Trường Sinh nói xong nói lời này liền chặt đứt thần niệm, hắn đi thu Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính vào trong Đạo Giới.

- Đạo Diễn, Tông Khô rất chờ mong gặp ngươi.

Khóe miệng Khương Trường Sinh nhếch lên, hắn đã tính tới Tông Khô bắt không ít Đại Kiếp Chi Thần cùng với sinh linh thiên tư trác tuyệt, trong đó bao gồm cả Khương Nghĩa, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên cùng với Phong Dục bị Hỗn Nguyên thần phù nhập vào cơ thể.

Không sai, ngay cả Tất Liễu thần tôn đều bị Tông Khô bắt.

Bất quá Tông Khô cũng không có tru diệt những sinh linh này, mà là nuôi nhốt, đoán chừng là đang chờ lấy Lục Diêm Diễn Thiên buông xuống.

Cũng không biết Lục Diêm Diễn Thiên ở phương nào, Khương Trường Sinh tạm thời không thể dùng hương hỏa diễn toán về Lục Diêm Diễn Thiên, nói rõ Lục Diêm Diễn Thiên còn chưa buông xuống Hư Không Vô Tận.

Khương Trường Sinh không có suy nghĩ nhiều, bắt đầu cảm ngộ đạo quả của mình, đi quan sát từng ý chí thời không của những hình chiếu mà hắn phóng ra.

Bầu trời đỏ hồng, hoang nguyên vô biên.

Khương Nghĩa, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên ngồi vây chung một chỗ, sắc mặt Lâm Hạo Thiên khó coi nhất, nửa người trải rộng vết nứt màu đen quỷ dị, tựa như đồ sứ sắp bị đập tan.

Khương Tiển giương mắt nhìn về phía bầu trời, tự nhủ:

- Cũng chẳng biết tên kia lúc nào sẽ trở về.

Lâm Hạo Thiên tùy tiện cười nói:

- Hắn không trở lại, không phải rất tốt à, chúng ta có thể một mực mạnh lên.

Khương Nghĩa lắc đầu nói:

- Ở trong đây, chúng ta không giờ khắc nào không mạnh lên, điều này nói rõ đối phương đang nuôi chúng ta, chờ chúng ta đủ mạnh lúc, hắn liền sẽ trở về.

Nhắc đến vị kia, trong mắt của hắn tràn đầy hận ý.

Khi tới đây, hắn không cách nào lại trở lại Thần Du đại thiên địa, hắn còn tưởng rằng Thiên Cơ huyền lão đã chết, cừu hận trong lòng một mực bị đè nén.

Trước khi chưa có thực lực, hắn không muốn ra vẻ mình nổi giận, cho nên hắn một mực đang ẩn nhẫn, một mực đang nỗ lực tu luyện..

- Tên kia xác thực mạnh mẽ, không ngờ ngay cả thần tôn đều bị hắn dễ dàng trấn áp, nghe ý hắn, trên đầu của hắn còn có chủ nhân.

Khương Tiển nhíu mày nói, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán lập loè hàn mang.

Lâm Hạo Thiên cũng không để ý, thoải mái cười nói:

- Chúng ta tan biến lâu như vậy, Đạo Tổ còn không có tới tìm chúng ta, nói rõ Đạo Tổ đang khảo nghiệm chúng ta, thời gian kéo đến càng dài, ta ngược lại càng không hoảng hốt, muốn chết, đã sớm chết.

Thương thế hắn nghiêm trọng nhất, giờ phút này biểu hiện được lạc quan nhất.

Oanh.

Phương xa truyền đến tiếng vang đinh tai nhức óc, ngay sau đó, vô biên hoang nguyên lay động kịch kiệt, phần cuối đường chân trời bị một cỗ sóng bụi khí thế bàng bạc bao phủ tới, ba người không có tránh né, mặc cho sóng bụi thổi qua thân thể của mình.

Lâm Hạo Thiên cười nói:

- Lại tới, thật sự không yên tĩnh, đều là tù nhân, còn tranh cái gì, tu luyện thật tốt không được sao?

Khương Nghĩa nheo mắt lại, nhìn phương hướng uy áp chiến đấu truyền đến, ánh mắt phiêu hốt.

Trong ánh mắt Khương Tiển lơ đãng lướt qua Khương Nghĩa, hai người Khương tộc lâm vào trong yên lặng quỷ dị, chỉ còn lại có Lâm Hạo Thiên còn đang nói chuyện không ngừng, miệng không có ý dừng lại.

Từ sau khi Phục Sinh đại kiếp bị Đạo Tổ trấn áp, Thiên Giới trở thành đại thiên địa náo nhiệt nhất Hư Không Vô Tận, liên tục không ngừng có sinh linh đi Thiên Giới, để Thiên Giới lúc đầu hơi lộ ra quạnh quẽ cấp tốc náo nhiệt.