Chương 1136 Công đức chủng tộc, lại sáng tạo Thiên Giới (1)
Trong nội thiên địa của Tông Khô, các Đại Kiếp Chi Thần đã bắt đầu giết chóc lẫn nhau, ngoại trừ Đại Kiếp Chi Thần, sinh linh khác bị cầm tù cũng bắt đầu giết chóc lẫn nhau, Khương Nghĩa như cá gặp nước, tốc độ mạnh lên cực nhanh, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên hai người đã không thể ngăn cản hắn.
- Lực lượng Thôn Phệ, chẳng lẽ tiểu tử này cũng có thể lột xác thành Đại Kiếp Chi Thần?
Trong lòng Khương Trường Sinh hoang mang suy nghĩ, mệnh số, nhân quả của Khương Nghĩa trở nên mơ hồ, ngay cả hắn cũng không cách nào hoàn toàn tính thấu.
Hắn vẫn cho rằng Đại Kiếp Chi Thần là do lực lượng Đại Đạo diễn hóa mà thành, thuộc về trực tiếp sinh ra, nhưng hiện tại xem ra, chưa hẳn như thế, Đại Kiếp Chi Thần cũng có thể do sinh linh tấn thăng.
Khương Trường Sinh không có ý ra tay ngăn cản, đây cũng là cơ duyên của đám người Khương Tiển.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Phong Dục.
Tình cảnh của vị võ giả bị hắn lựa chọn gửi lại Hỗn Nguyên thần phù thật không tốt, hàng năm chinh chiến, khiến cho thân thể hắn chịu trọng thương, nếu không phải Hỗn Nguyên thần phù, hắn đã sớm chết.
Đi qua nhiều năm thai nghén, lại thêm Phong Dục đi khắp nơi mạo hiểm, Hỗn Nguyên thần phù đã thay đổi đến mức đủ mạnh, hấp thu rất nhiều Đại Đạo lực lượng, Khương Trường Sinh đang do dự, hiện tại thu hồi lại, hay tiếp tục nuôi.
Lực lượng Hỗn Nguyên thần phù ẩn chứa trước mắt đã gần với Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính, Thiên Đạo Trật Tự Kiếm, Thất Thập Nhị Phá Thiên Châu, đã đi đến trình độ của Thái Cực Huyền Đạo Tướng.
Trong hạp cốc tối tăm, Phong Dục tựa vào vách núi, há mồm thở dốc, ánh mắt của hắn nhìn lên bầu trời phía trên, từ dưới đi lên nhìn lại, hắn như ở đáy giếng, nhìn bầu trời chật hẹp kia, từng cơn gió tanh thổi mạnh ở phía trên, nương theo âm thanh quỷ khóc sói gào.
Trong mắt Phong Dục lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Tư chất bản thân hắn không tính đỉnh tiêm, có thể đi đến một bước này, toàn bộ đều nhờ lực lượng thần bí trong cơ thể, nhưng cỗ lực lượng thần bí này cũng không cách nào khiến cho hắn nhanh chóng mạnh lên, ít nhất ở trong phiến thiên địa này, hắn lộ ra vô cùng bình thường, thậm chí nhiều lần đứng trước tử kiếp.
- Chẳng lẽ ta thật sẽ táng thân tại đây?
Trong lòng Phong Dục cảm thấy tuyệt vọng, hắn hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng vận dụng lực lượng thần bí che giấu khí tức của mình, nhưng cho dù là như thế, hắn có thể trốn đến khi nào?
Thương thế trong cơ thể hắn còn đang tăng lên, hắn căn bản không có biện pháp tiêu trừ.
Nương theo gió tanh thổi qua từ trên trời, uy áp khủng bố bao phủ thiên địa tan biến, Phong Dục ngồi liệt xuống đất, hắn ở trong bóng tối, giống như bò sát trốn ở trong âm u, không nhìn thấy một tia ánh sáng.
Hắn càng ngày càng mỏi mệt, mí mắt trầm trọng, trong thoáng chốc, hắn giống như lâm vào mộng cảnh, thấy được người nhà của mình, những gương mặt sắp bị hắn quên đi kia.
Không biết đi qua bao lâu, hắn đột nhiên cảm nhận được bả vai bị vỗ một cái, hắn cả kinh đột nhiên tỉnh lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh có một bóng người màu xanh lam đang đứng, thấy không rõ hình dáng của đối phương.
Phong Dục mong muốn đứng dậy, nhưng bị đối phương đè lại, hắn không ngờ lại không thể động đậy.
- Trải qua nhiều long đong như vậy, ngươi cam tâm dừng bước tại đây?
Bóng người màu xanh lam chậm rãi mở miệng nói, âm thanh phiêu miểu.
Phong Dục nghe xong, mặt lộ vẻ thống khổ, nói:
- Ta cam tâm và không cam tâm, có thể thay đổi sự thật?
- Nếu có hi vọng thoát khỏi khốn cảnh, ngươi có thể trả giá cái gì?
- Như thật có hi vọng, ta cái gì đều có thể trả giá, chỉ cần ta có.
Phong Dục cắn răng nói, giờ khắc này, hắn quên đi suy đoán thân phận của đối phương, còn cho rằng mình đang ở trong giấc mộng, cũng hoặc là thấy được ảo giác, đây đều là dấu hiệu sắp chết.
- Bỏ qua nhân thân, thành tựu Nhân Quả Chi Thần, ngươi sẽ có tư cách chống lại những Đại Kiếp Chi Thần kia.
Lời bóng người màu xanh lam nói tràn ngập mê hoặc, khiến cho trong mắt Phong Dục hiện ra hào quang sáng chói.
Diện mạo của Phong Dục trở nên dữ tợn, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, hắn thấp giọng quát:
- Ta nguyện ý
Bóng người màu xanh lam hóa thành một đạo ánh sáng màu lam chui vào trong cơ thể Phong Dục, cả người Phong Dục run lên, hai mắt trừng lớn, điểm điểm ánh sao màu lam lao ra từ trong cơ thể hắn, vờn quanh người hắn, hắn bắt đầu tĩnh toạ ngay tại chỗ.
Trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh thu hồi Thiên Địa Vô Cực Nhãn.
Để Phong Dục thành tựu Nhân Quả Chi Thần, đây là ý nghĩ hắn lấy được từ trên người của Khương Nghĩa.
Hỗn Nguyên thần phù chính là pháp bảo dính đến nhân quả, lại thêm Khương Trường Sinh cảm nhận nhân quả chi đạo sâu nhất, chưa hẳn không thể thành công.
Hắn thi triển Đạo Tâm Thần Chỉ, chui vào trong cơ thể Phong Dục, để Đạo Tâm Thần Chỉ thời gian dài giảng nhân quả chi đạo cho Phong Dục, có Đạo Tâm thần chỉ, Phong Dục trong thời gian ngắn cũng không có khả năng chết, đến mức có thể thành công hay không, vẫn phải xem tạo hóa của bản thân Phong Dục.
Khương Trường Sinh đứng dậy, không có quấy rầy Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ tu luyện, hắn tan biến tại trong điện.
Côn Luân giới, trên một hải đảo ở hải dương.
Thái Oa đứng ở bên vách núi, nhìn sóng biển đập bãi cát, nàng an tĩnh xuất thần, như là một pho tượng.
Làm hậu duệ Thái Hoang vương tộc trước đó Thái Oa, Thái Hi bởi vì quan hệ gần với Đạo Tổ, địa vị tại Tu Tiên giới cực cao, nhưng trong năm tháng dài đằng đẵng, các nàng dần dần phai nhạt ra khỏi Tu Tiên giới, ngay cả Thiên Đình cũng rất ít biết được hành tung của các nàng.