Chương 1140 Thiên Giới phong vân, trấn áp Tông Khô (2)
Khương Trường Sinh cũng đang đánh giá bản thể Tông Khô, người này cao vạn trượng, cũng không phải pháp tướng, mà là thân thể đã lớn như vậy, người mặc lân giáp tối màu, đầu đội tử quan đốt lửa, không có đầu, như quỷ hồn chống đỡ chiến giáp, hư không quanh người hắn vì đó vặn vẹo.
Đi qua ngắn ngủi yên lặng, Tông Khô mở miệng nói:
- Đạo Diễn làm việc, các hạ muốn nhúng tay?
Trận chiến Đạo Tổ trấn áp Phục Sinh đại kiếp, hắn cũng đang xem chiến, biết rõ đối phương tuyệt đối là tồn tại Tự Tại Thiên, nếu là Tự Tại Thiên, tất đến từ Đại Thiên thế giới, mà không phải sinh linh nguyên sinh của mảnh Đại Đạo hư không này.
Hắn đều quen biết các Tự Tại Thiên của võ đạo đó, chưa từng thấy qua Đạo Tổ, điều này nói rõ Đạo Tổ là chui vào tiến đến.
- Nếu chỉ là chuyện trong Đạo Diễn, ta đương nhiên sẽ không quản.
Khương Trường Sinh vừa nói, một bên đưa tay, Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính hiện lên ở trong tay.
Hắn mặc dù có lòng tin đối mặt Lục Diêm Diễn Thiên, nhưng Tông Khô nuôi nhốt Đại Kiếp Chi Thần cùng với rất nhiều sinh linh có thực lực không tầm thường, hắn không rõ ràng Tông Khô làm như vậy có thể mang đến tác dụng tăng lên thực lực như thế nào cho Lục Diêm Diễn Thiên, để cho an toàn, vẫn là đè ép một tay thì tốt hơn.
Không thể vì sinh tồn ban thưởng mà lật xe.
Trong lòng Tông Khô chìm xuống, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ trong số sinh linh ta đuổi bắt có người của hắn?
- Đã là Tự Tại Thiên, ta cho tiền bối một mặt mũi, nếu ta vô ý bắt người của tiền bối người, xin tiền bối nói rõ, ta thả là được.
Tông Khô yếu thế nói, không muốn xảy ra xung đột với Khương Trường Sinh.
Hắn có tự mình hiểu lấy, hắn làm không được một mình trấn áp Phục Sinh đại kiếp, hắn cũng không hề dùng Lục Diêm Diễn Thiên để dọa đối phương, chỉ muốn trước trốn qua một kiếp lại nói.
- Toàn lực ra tay đi, để ta nhìn một chút vì sao Đạo Diễn dám bao phủ phương Đại Đạo này của ta.
Khương Trường Sinh không cho phản bác nói, ngữ khí trở nên cực kỳ cường ngạnh, khiến cho biên độ không gian xung quanh Tông Khô vặn vẹo lớn hơn.
Tông Khô không có cầu xin tha thứ, không nói hai lời, lập tức ra tay.
Toàn bộ Cực Cảnh hư không lâm vào trong bóng tối, vô tận hư ảnh khủng bố xuất hiện, giống như rừng rậm ma vật, tất cả đều giương nanh múa vuốt tới Khương Trường Sinh.
Tông Khô thả người vọt lên, đánh xuống một chưởng, vô số hư ảnh khủng bố lao thẳng đến Khương Trường Sinh.
Trong chớp mắt này, Khương Trường Sinh rõ ràng cảm nhận được tất cả lực lượng quy tắc đang tới gần mình, mượn lực lượng quy tắc, Tông Khô mơ hồ đã đi đến thực lực Tự Tại Thiên.
Nếu vừa rồi dùng để đối phó Thế Diễn Thiên, Thế Diễn Thiên đã sớm chết.
Khóe miệng Khương Trường Sinh giương lên, Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính trên lòng bàn tay phát ra ánh bạc loá mắt, chiếu sáng mảnh Hắc Ám lĩnh vực này, ánh bạc trong nháy mắt lướt qua Tông Khô.
Tông Khô không kịp phản ứng, ý vị này là chiến đấu đã kết thúc.
Phía trên hoang nguyên, Thế Diễn Thiên rơi xuống đất.
Sắc mặt của hắn ảm đạm, vừa trải qua một trận chiến bại khiến cho khí huyết hắn hỗn loạn, trạng thái suy yếu, bất quá nhìn thấy phiến thiên địa trước mắt để hắn lộ ra nụ cười.
- Cuối cùng cũng đến.
Hắn dĩ nhiên biết mình không phải đối thủ của Tông Khô, nhưng Diễn Thiên chỉ có thể bị Diễn Thiên giết chết, cho nên hắn mới dám đến đây.
Thế Diễn Thiên lúc này bay về một hướng.
Vừa bay không bao lâu, hắn bỗng nhiên nhìn thấy bầu trời đổi màu, từng đầu quang hồng màu bạc trải rộng khắp bầu trời, giống như Thiên bị xé nứt thành từng mảnh từng mảnh, cực kỳ tráng quan.
Thế Diễn Thiên nhíu mày, âm thầm hoang mang:
- Cái tên này làm sao vậy?
Mắt thấy thiên địa cũng không có sụp đổ, chẳng qua chỉ có dị tượng, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục đi tới.
Một bên khác.
Khương Trường Sinh trở lại Tử Tiêu cung, ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, vuốt vuốt Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính, cũng không biết Tông Khô có thể mang để sinh tồn ban thưởng hay không.
Trong Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính, Tông Khô bị từng đầu hỏa liên cuốn lấy tứ chi, không thể động đậy.
Phương xa, một ngón trỏ ngàn trượng thấy sự xuất hiện của hắn, ngón trỏ run rẩy.
Thi Diễn Thiên thấy Tông Khô xuất hiện, thân thể run rẩy, cũng không phải là hoảng sợ, mà là kinh hỉ.
Ngay cả Tông Khô đều bị trấn áp, điều này nói rõ Đạo Tổ không sợ Đạo Diễn, ít nhất không sợ đắc tội Đạo Diễn.
Nếu là như vậy, vậy trong lòng hắn liền không cần xoắn xuýt.
Chớ nhìn hắn ở kiếp này làm Diễn Thiên của Đạo Diễn, trong lòng hắn, hắn vẫn như cũ cừu hận Đạo Diễn, mục tiêu thứ hai của hắn là để Đại Đạo con dân giải thoát, mục tiêu thứ nhất chính là báo thù Đạo Diễn.
Tông Khô cũng nhìn thấy Thi Diễn Thiên tồn tại, hắn không kịp bận tâm Thi Diễn Thiên, hắn ra sức giãy dụa, nhưng đổi lấy là tra tấn càng thêm thống khổ.
Hỏa diễm trong Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính ẩn chứa Thiên Đạo oai, mà lại không phải Thiên Đạo do Khương Trường Sinh sáng lập, mà là Thiên Đạo oai do Cổ Tiên đạo xa xưa để lại, khi đó Thiên Đạo cường đại dường nào, dù sao thì Khương Trường Sinh cũng đi qua Cổ Tiên đạo, số lượng cảnh giới Đại La cũng không ít, khi đó Tiên đạo tuyệt không phải Võ đạo hiện tại có thể so sánh.
Tông Khô cực kỳ thống khổ, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn phát hiện mình không thể cảm giác bên ngoài, càng không cách nào liên hệ cùng Lục Diêm Diễn Thiên.
Phải biết trước đó, hắn căn bản không nói cho Lục Diêm Diễn Thiên về Đạo Tổ, điều này sẽ dẫn đến Lục Diêm Diễn Thiên sinh ra đánh giá sai lầm dành cho Đạo Tổ.