← Quay lại trang sách

Chương 1141 Tiên đạo Vương tộc, ý chí kiềm chế (1)

Hắn nhẹ nhõm trấn áp ta, chỉ sợ không phải Tự Tại Thiên bình thường, lần này phiền toái...

Trong lòng Tông Khô cảm thấy bất an, Diễn Quân cùng Diễn Thiên có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu như Lục Diêm Diễn Thiên bỏ mình, bọn hắn đều phải chôn cùng.

Đương nhiên, hắn chẳng qua lo lắng, Đạo Tổ muốn đánh bại Lục Diêm Diễn Thiên, hắn cảm thấy rất khó, trước đó Lục Diêm Diễn Thiên đã rất mạnh mẽ, bằng không sao có thể thu phục hắn?

Hiện tại Lục Diêm Diễn Thiên đang tiếp thụ truyền thừa của Diễn Quân, thực lực của hắn sẽ tăng vọt đến loại trình độ nào, ngay cả hắn đều không thể suy nghĩ.

Tông Khô nỗ lực điều chỉnh tâm tính, Đạo Tổ không có giết hắn, cái này còn có cơ hội chuyển mình.

Ngoài Kính.

Khương Trường Sinh kiên nhẫn chờ đợi đợi một hồi lâu, cuối cùng đợi đến sinh tồn ban thưởng.

"Tiên tuế năm một vạn bốn ngàn bốn trăm ba mươi bốn (14434), Tông Khô tróc nã con cháu của ngươi là Khương Tiển, Khương Nghĩa cùng với những người có nhân quả chặt chẽ khác, ngươi ngẫu nhiên gặp Tông Khô, thành công sinh tồn khi bị Tông Khô công kích, chặt đứt một trận nhân quả, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng -tuyệt học tu tiên, Thiên Công bảo điển"

Thiên Công bảo điển?

Thoạt nhìn là đạo pháp loại phụ trợ cùng loại với Thái Thượng đan đạo.

Cũng tạm được, ít nhất là vẫb phát nổ ban thưởng.

Khương Trường Sinh đem ánh mắt nhìn về phía thiên địa ở sâu trong linh hồn của Tông Khô, Khương Tiển, Khương Nghĩa. Lâm Hạo Thiên, Phong Dục đều ở trong đó, ngay cả Thế Diễn Thiên, Tất Liễu thần tôn, Cửu âm tà tổ cũng ở trong đó, vị Tông Khô này thật sự là bắt không ít cường giả.

- Đã như vậy, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể nuôi dưỡng được tồn tại như thế nào.

Khương Trường Sinh nghĩ thầm, hắn không có ý giải cứu những sinh linh này, ngược lại chỉ bảo đảm người hắn để ý có an toàn hay không liền tốt.

Phàm là người bỏ mình, hắn sẽ tức thời lấy đi hồn phách, đưa vào trong luân hồi của Tiên đạo, cũng tính giải thoát, dù sao cũng mạnh hơn khi ở trong tay Tông Khô.

Khương Trường Sinh giương mắt nhìn về phía Thiên Giới thứ hai, Thái Oa đã thành công nắm giữ Kim Lân diệu thụ không có lập tức sáng lập công đức chủng tộc, mà trầm tư suy nghĩ trên một ngọn núi lớn.

Mộ Linh Lạc thì luyện công ở gần nàng, xem ra rất chờ mong nàng sẽ sáng tạo công đức chủng tộc như thế nào.

Liên quan đến Thiên Đạo công đức, ngay cả Khương Trường Sinh đều không thể diễn toán sẽ sinh ra cái gì.

Thiên Đạo vốn là biến số mà hắn sáng tạo.

Khương Trường Sinh nhắm mắt, bắt đầu tu luyện.

Thời gian thoáng qua, lại là trăm năm qua đi.

Ngày này, lúc giữa trưa, mặt trời chói chang ở trên cao trong bầu trời Thiên Giới thứ hai, để thiên địa trở nên ấm áp.

Thái Oa đứng dậy, dưới cái nhìn soi mói của Mộ Linh Lạc, nàng đi vào trên đỉnh núi, ngước nhìn bầu trời, công đức điều động của mình.

- Đạo Tổ ở trên, Thiên Đạo giám chi, đại kiếp đã tới, Tiên đạo bắt nguồn từ bé nhỏ, ta nguyện dùng bản thân công đức hoành nguyện, vì Tiên đạo dẹp tan hết thảy trở ngại, sáng lập Đấu Chiến chi tộc, vĩnh thế thủ hộ Tiên đạo, gọi là Vương tộc.

- Tiên đạo Vương tộc, lập!

Nương theo âm thanh của Thái Oa vang vọng giữa đất trời, bầu trời bắt đầu ngưng tụ lại lôi vân cuồn cuộn, thiên uy theo đó sinh ra.

Lực lượng công đức quanh thân nàng ngưng tụ thành vầng sáng màu vàng, phóng lên tận trời.

Một đạo thiên lôi đánh xuống, làm cho kim sắc quang mang suy yếu hơn phân nửa, nhưng kim sắc quang mang vẫn dùng khí thế không thể ngăn cản xông vào trong lôi vân.

Mộ Linh Lạc lẩm bẩm.:

- Vương tộc? Thật sự là cái tên làm cho người ta hoài niệm.

Từng có lúc, lúc các nàng còn ở Thái Hoang, không biết Huyền Hoàng Đại Thiên Địa tồn tại, khi đó, truyền thuyết về Thái Hoang Vương tộc là tồn tại mà các nàng chỉ có thể tưởng tượng.

Vạn năm qua đi, Hậu duệ Thái Hoang Vương tộc - Thái Oa sáng lập Tiên đạo Vương tộc, điều này có thể tính là một loại truyền thừa hay không?

Chẳng qua là Tiên đạo Vương tộc này sẽ có thiên phú như thế nào?

Theo công đức kim quang chui vào trong lôi vân, thiên lôi nổ vang, toàn bộ Thiên Giới thứ hai đều hiện ra thiên tượng quỷ dị, dùng chỗ đỉnh núi Thái Oa đứng làm trung tâm, đầy khắp núi đồi mọc ra hoa sen vàng, mênh mông kim quang chiếu gọi trên bầu trời.

Cùng lúc đó, Côn Luân giới xuất hiện mưa phùn màu vàng, bao trùm cả vùng, bầu trời Thiên Giới thì phản chiếu ra hình ảnh Thái Oa ngước nhìn bầu trời, mặc dù thấy không rõ hình dáng của nàng, nhưng thân hình của nàng bị chúng sinh nhớ kỹ.

- Đây là cái gì?

- Chẳng lẽ có đại năng chứng được Thái Ất cảnh giới?

- Không có khả năng, trước đó lúc Thái Ất cảnh giới sinh ra, cũng chưa từng xuất hiện thiên tượng dạng này.

- Đến cùng chuyện gì xảy ra?

- Ta suy đoán hoặc là Thiên Đế đột phá, hoặc là Bỉ Ngạn đạo quân lĩnh ngộ mới đạo pháp.

- Sao lại không ai đoán là cách làm của Đạo Tổ?

Chúng sinh hai giới nghị luận ầm ĩ, chúng sinh Côn Luân giới chẳng qua cảm thấy kim vũ kỳ quái, mà chúng sinh Thiên Giới nhìn thấy thân ảnh của Thái Oa thì càng thêm phấn chấn, đây tuyệt đối là đại năng giả đột phá sinh ra thiên tượng, đến mức là vị đại năng người nào, chỉ có số người cực ít mới có thể đoán được.

Thiên Giới thứ hai.

Trong ánh mắt đầy chờ mong của Thái Oa, lôi vân bốc lên, lộ ra một lỗ thủng to, một vệt kim quang hạ xuống, ngừng ở trước mặt nàng, trong kim quang có từng tia từng tia khí tức màu tím phun trào, cấp tốc ngưng tụ thành hai thai nhi.

Thái Oa nhíu mày, trong mắt có chút thất vọng.

Nàng mong muốn sáng tạo là chủng tộc, làm sao chỉ là hai sinh linh?