Chương 1159 Nói chuyện, càng hiểu biết nhau hơn
Theo góc độ phàm linh nhìn lại, bến cảng này thật hùng vĩ.
Ngàn năm đối với Khương Trường Sinh mà nói, rất ngắn, nhưng đối với Tu Tiên giới mà nói, đó chính là một thời đại, ngàn năm còn như vậy, huống chi vạn năm.
Khương Trường Sinh thưởng thức sự sáng tạo của Minh Vương giáo, trong lòng đánh giá cao Thất Minh Vương. Chỉ là bến cảng hư không này đã có khí tức của gần trăm vạn sinh linh, trong đó có một phần ba là Tu Tiên giả.
Huyền Thiên tinh hải đã trở thành di chỉ thượng cổ rất có thanh danh của Tu Tiên giới Côn Luân giới, đã phát hiện tám trăm năm, đến nay vẫn không có bị thăm dò xong.
Mấy canh giờ sau, thuyền lớn lái vào trong hắc động, sau khi đi xuyên qua khoảng một nén nhang, cuối cùng đi vào Huyền Thiên tinh hải.
Ánh vào tầm mắt Khương Trường Sinh chính là từng cơn sóng tinh không bao la hùng vĩ, từng mảnh từng mảnh tinh hệ tô điểm trong đó, ầm ầm sóng dậy.
Rất nhiều Tu Tiên giả trên thuyền đều lần đầu tiên tới Huyền Thiên tinh hải, tất cả đều đứng dậy, nhìn phong cảnh xinh đẹp như tranh vẽ này.
Khương Trường Sinh liếc mắt liền nhìn thấy một bên bờ vũ trụ khác có hai vị tu sĩ Thái Ất cảnh đang đấu pháp vì một kiện bảo vật, chiêu chiêu trí mạng.
Ừm, tập tục tu tiên rất thành thục.
Hai vị Thái Ất cảnh giới, một vị đến từ Thiên Đình, một vị đến từ Thiên Vận đại giáo của Thiên Giới, đều là võ giả chuyển tu tiên đạo, số tuổi còn dài hơn thời gian Tiên đạo thành lập.
Khương Trường Sinh nhìn tranh đấu trong Huyền Thiên tinh hải, tuy có cảm khái, hắn lại không có ý nhúng tay.
Hòa bình tuyệt đối là không tồn tại, dưới trật tự tươi đẹp đến đâu cũng có một mặt âm u, Tu Tiên giả vốn là đấu với trời, huống chi nơi này cũng không phải là trong phạm vi của Tiên đạo, chỉ cần tuân theo quy tắc trong phạm vi quy tắc là đủ.
- Đã đến Huyền Thiên tinh hải, một năm sau, Minh Vương thuyền sẽ rời khỏi Huyền Thiên tinh hải, thỉnh chư vị cầm lệnh bài đúng hạn trở về, quá thời hạn, không đợi.
Một giọng nói thô to vang lên, từng người từng người đệ tử Minh Vương giáo bắt đầu cấp cho lệnh bài, Khương Trường Sinh nhận một khối, tùy ý vuốt vuốt.
Khương Trường Sinh suy nghĩ một chút, đi theo lão đầu lúc trước bắt chuyện với hắn.
Lần này đến đây cũng chỉ là du lịch, không có mục đích, đi cùng ai cũng giống nhau.
Thần niệm của hắn tản ra, thu trọn Huyền Thiên tinh hải vào trong mắt.
Hắn phát hiện Huyền Thiên tinh hải gặp phải lực lượng nào đó, tựa hồ bị lực lượng nào đó đè ép qua, kích thước lúc đầu tuyệt không phải hiện tại có thể so sánh.
Thiên Giới thứ ba.
Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ đứng ở bên vách núi, phía bên phải là thác nước sôi trào mãnh liệt, bắn tung toé lên vô số giọt nước, khiến cho mảnh vách núi này lộ ra mộng ảo mà xinh đẹp.
- Tiểu tử này hiện tại mạnh bao nhiêu?
Bạch Kỳ nhìn sát khí ngất trời ở chân trời, rùng mình một cái, cảm khái nói.
Mộ Linh Lạc nói:
- Hắn cũng đã vượt qua Tử Ngọc.
- Vượt qua Thiên Đế? Chậc chậc, Thiên Đình đến nay còn mang theo lệnh truy nã hắn, hai cha con này là thật giận dỗi, hay là đang diễn trò?
Bạch Kỳ một mặt trêu tức cười nói.
Mộ Linh Lạc không có trò chuyện tiếp chủ đề này, mà hỏi:
- Tiên đạo Vương tộc gần đây tựa hồ gặp phải phiền toái?
Bạch Kỳ buông tay nói:
- Khi bọn hắn muốn đi ra Thiên Giới thứ hai, đã chú định phiền toái sẽ không ngừng, đừng để ý tới bọn hắn, bọn hắn tốt xấu gì cũng đã sinh ra trên vạn năm, bây giờ đã là đại tộc, bọn hắn có thể đối mặt.
Mộ Linh Lạc gật đầu, tò mò hỏi:
- Ngươi phát hiện thiên phú của bọn hắn chưa?
Nhấc lên việc này, ánh mắt Bạch Kỳ sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc, phấn khởi nói:
- Ta trước đó buồn bực, chi công đức chủng tộc thứ nhất có chỗ gì đặc thù, bây giờ ta xem như hiểu rõ, nhất tộc bọn hắn chết càng nhiều người, những người còn lại càng mạnh, tựa hồ liên lụy đến nhân quả mà chủ nhân đã nói qua?
Tiên đạo Vương tộc đã sinh ra một vị nhân vật gánh cả tộc, xông xáo nổi danh trong ba ngàn thiên địa, được xưng là Tiên Vương.
- Chuẩn xác mà nói, Vương tộc chỉ cần không bị diệt, ai cũng không chết được.
Mộ Linh Lạc nhìn chân trời, cảm khái nói, giống như Vương tộc đang ở trước mắt.
Khi hai nữ đang nói chuyện về Tiên đạo Vương tộc, Khương Nghĩa ở xa cuối chân trời một bên tu luyện, một bên nói chuyện phiếm cùng Phệ Diễm đao.
- Phương Thiên Giới sát vách kia không đơn giản, có thật nhiều khí tức cổ quái, ngài không đi thôn phệ sao?
Trong Phệ Diễm đao truyền ra âm thanh của Đại Kiếp Chi Thần.
Khương Nghĩa khẽ nói:
- Nhớ kỹ, ta đến từ Tiên đạo, ta sẽ không thôn phệ lực lượng sinh linh của Tiên đạo, trừ phi bọn hắn muốn chết, nhất định phải trêu chọc ta.
Thân là cháu trai ruột của Đạo Tổ, hắn vẫn luôn xem chuyện thủ hộ Tiên đạo là nhiệm vụ của mình, mặc dù bị Thiên Đình truy nã, trong lòng hắn rõ ràng, đời này của hắn đều thuộc về Tiên đạo, hắn và phụ thân mâu thuẫn chẳng qua là đùa trẻ con, buồn bực một chút thôi.
Phệ Diễm đao tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ cái vị mà ngài lúc trước nói là tồn tại ở khắp mọi nơi kia đến từ Tiên đạo?
Khương Nghĩa nói:
- Đó là tự nhiên, Tiên đạo là mạnh nhất, ngươi nhìn ta, thôn phệ rất nhiều lực lượng, lại có thể bị Tiên đạo hoàn mỹ dung hợp, ngươi đã gặp qua hệ thống đại đạo tu hành kiểu này sao?