Chương 1160 Hãi Thiên thánh tôn, cuối cùng đến Đại La (1)
Phệ Diễm đao yên lặng, đi theo Khương Nghĩa nhiều năm, hắn sớm hiểu dã tâm cùng ngạo khí của Khương Nghĩa, khi hắn đi vào Thiên Giới thứ ba, hắn hết sức kinh ngạc, Khương Nghĩa không ngờ lại không có trực tiếp đi thôn phệ lực lượng của chúng sinh, mà trốn ở chỗ này tu hành Tiên đạo, hắn thật sự không thể hiểu được, nhưng cảm thụ được khí tức Khương Nghĩa càng ngày càng thu lại, hắn mới rồi ý thức được chỗ đặc thù của Tiên đạo.
- Đúng rồi, ngươi thân là Đại Kiếp Chi Thần, có nghe được hồi âm thanh hay không? Ở trong lòng ngươi, có lúc giống như nằm mộng vậy.
Khương Nghĩa đột nhiên hỏi.
Phệ Diễm đao kinh ngạc nói:
- Ngươi sẽ còn nằm mơ?
- Nói nhảm, cũng là bởi vì chúng ta không thể nằm mộng, cho nên ta mới phát giác ra điểm kỳ quái, âm thanh kia một mực đang nói đến sứ mệnh gì đó.
Khương Nghĩa nhíu mày tiếp tục nói.
Phệ Diễm đao hồ nghi nói:
- Ta làm sao chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là ta không bằng ngài?
Thừa cơ vuốt mông ngựa, là một bản lĩnh mà hắn những năm nay học được, Khương Nghĩa cao hứng, hắn cũng có thể dễ chịu.
Đúng lúc này, trong cơ thể Khương Nghĩa phát ra một đạo âm thanh tang thương:
- Xác thực có, ta cũng nghe, từ xưa đến nay, lai lịch Đại Kiếp Chi Thần đến cả chúng ta là Đại Kiếp Chi Thần đều không rõ ràng, không biết bắt đầu từ khi nào, chúng ta nhận định mình là Đại Đạo biến thành, nhưng các ngươi ngẫm lại, Đại Đạo là không thể diệt, mà chúng ta là có thể bị diệt.
Ma Tổ.
ĐẠI Kiếp Chi Thần mạnh nhất trong nội thiên địa của Tông Khô, bại vào trong tay Khương Nghĩa, sống ở trong cơ thể của Khương Nghĩa.
Nghe được lời Ma Tổ, ánh mắt Khương Nghĩa lấp lánh.
Ma Tổ dùng một loại ngữ khí khó mà suy đoán nói:
- Mảnh hư không Đại Đạo này vô biên vô hạn, không có sinh linh rõ ràng nó đến cùng cất giấu cái gì, cái gọi là đại kiếp, sau lưng nó cất giấu cái gì, ai cũng không rõ ràng.
Phệ Diễm đao trêu chọc nói:
- Xem ra có tồn tại mơ ước thiên phú của chủ nhân, chủ nhân, ngài chớ để bị mê hoặc, ta cũng không muốn đổi chủ nhân.
Khương Nghĩa khẽ nói:
- Thiên phú của ta đến từ Khương tộc, cũng không phải người ngoài muốn đoạt là đoạt được.
Nhắc đến Khương tộc, Phệ Diễm đao cũng không dám trêu đùa, trước đó trêu chọc qua, chịu tra tấn thê thảm, Khương tộc cùng Tiên đạo là cấm kỵ trong lòng Khương Nghĩa, người nào cũng không thể mạo phạm ở trước mặt hắn.
Trên đường đi tới Thiên Giới thứ ba, bọn hắn đã gặp được võ giả nói xấu Tiên đạo, trực tiếp bị Khương Nghĩa giết, hình thần câu diệt, hồn phách cũng không có để lại.
Ngoại trừ thực lực, quyết tâm của Khương Nghĩa cũng là điểm để Phệ Diễm đao hoảng sợ....
Du đãng trong Huyền Thiên tinh hải hơn nửa năm, Khương Trường Sinh trải qua hết sức phong phú, nhiều hơn sinh hoạt trong vạn năm của mình trước đó.
Vô luận gặp được người nào, đều không đủ để Khương Trường Sinh khắc sâu ấn tượng, hắn lần này du lịch chỉ là một quá trình, một quá trình cảm ngộ khi đối mặt chúng sinh mang đến.
Đạo pháp tự nhiên, tự nhiên là gì, chúng sinh và mọi thứ tồn tại đều là tự nhiên, cho dù những người, những vật nhìn như không tốt kia.
Đi khắp Huyền Thiên tinh hải, Khương Trường Sinh xuyên thấu qua hiện tại, thấy được rất nhiều nhân vật cùng tình cảnh của Cổ Tiên đạo, đây đều là trí nhớ sau khi thông qua việc thu về ý chí đã chiếu đi.
Trước khi rời khỏi, Khương Trường Sinh chú ý một chút lão đầu đang tìm kiếm Hãi Thiên kia.
Lão đầu này chui vào một tiểu thiên địa, bị cấm chế vây khốn, trong thời gian ngắn đoán chừng khó mà thoát khỏi.
Khương Trường Sinh bấm ngón tay tính toán, phát hiện lão đầu này sẽ có được cơ duyên đặc thù, nhân sinh nghênh đón lột xác.
Có chút ý tứ.
Khương Trường Sinh không có cứu vớt lão đầu, mà trực tiếp nhảy ra khỏi Huyền Thiên tinh hải.
Một bên khác.
Trong một vùng sơn cốc, lão đầu tìm kiếm Hãi Thiên bị từng sợi dây leo trói ở giữa không trung, ngay cả miệng đều bị ngăn chặn, hắn trừng to mắt, điên cuồng giãy dụa, nhưng không thể thoát khỏi dây leo, pháp lực của hắn đang bị hấp thu, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Làm hắn hoảng sợ nhất chính là, hắn căn bản không rõ ràng mình đang đối mặt với cái gì.
Hắn chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện.
- Hãi Thiên thánh tôn, Thánh Tôn cứu ta.
Hắn tuy là Tu Tiên giả, nhưng cũng không phải là tín đồ của Đạo Tổ, theo Tiên đạo lớn mạnh, Tu Tiên giả giống như hắn sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.
Mà hắn thờ phụng chính là Hãi Thiên thánh tôn, tồn tại không gì làm không được trong lòng hắn.
Dây leo bắt đầu lan tràn đến ánh mắt của hắn, muốn che đậy cặp mắt của hắn.
Ngay khi hắn sắp mất đi quang minh, dây leo trên người đều bị đập tan, hóa thành tro bụi, hắn nhanh chóng rơi xuống đất.
Hai tay của hắn chống đất, há mồm thở dốc, cảm giác sống sót sau tai nạn làm hắn hốt hoảng, đợi hắn tỉnh táo, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại, rừng cây xung quanh khôi phục lại bình tĩnh, hắn cũng không có lập tức thoát khỏi nơi này, ngược lại hưng phấn dò xét xung quanh.
- Thánh Tôn nhất định ở trong đây.
Lão đầu đứng dậy, tìm kiếm khắp nơi.
Rất nhanh, hắn phát hiện một bia đá trong một bụi cỏ, hắn đẩy ra cỏ dại phía trên, thấy được hai hàng chữ bằng máu.
Hận thiên hận địa hận Đại Đạo.
Thí tiên thí thần thí thương sinh.