← Quay lại trang sách

Chương 1173 Ông và cháu, hai con đường (1)

Phệ Diễm đao ngẩn người, kinh ngạc nói:

- Khoa trương như vậy? Làm sao có thể có thiên tư mạnh hơn cả ngài? Ta là không tưởng tượng ra được.

Hắn thấy, Khương Nghĩa đã định trước sẽ trở thành vì Vô Địch giả, có thể thôn phệ lực lượng của sinh linh làm lực lượng của mình, thiên tư dạng này làm cho người rất ghen ghét.

Chỉ cần Khương Nghĩa muốn, Khương Nghĩa có khả năng nhanh chóng mạnh lên, nhưng hắn muốn đi tu Tiên đạo, củng cố đạo tâm, sợ mình nhập ma, cho nên tốc độ mạnh lên của mấy năm gần đây kém xa trước, đây là điều mà Phệ Diễm đao không thể nào hiểu được.

Đại Kiếp Chi Thần chính là ma mạnh nhất, sợ mình nhập ma, đây không phải để tâm vào chuyện vụn vặt sao?

Khương Nghĩa chậm rãi đứng dậy, sát khí tràn ra từ trong cơ thể hắn, cấp tốc ngưng tụ thành một đầu Hắc Long, hắn cưỡi rồng bay lên.

- Theo ta đi một chuyến Côn Luân giới, ta cũng nên bái phỏng một thoáng lão nhân gia ông ta.

Khương Nghĩa vứt xuống câu nói này liền cưỡi rồng mà đi, Phệ Diễm đao vội vàng đuổi theo.

- Chủ nhân, ngài nói là Đạo Tổ sao?

- Ừm.

- Chủ nhân, Đạo Tổ đến tột cùng mạnh bao nhiêu? Tiên đạo này phát triển quá mạnh, lúc này mới hơn ba vạn năm, Tiên đạo đã có khí thế độc tôn vạn đạo, Đạo Diễn cũng yên tĩnh, sẽ không phải bị Đạo Tổ thu thập như ‌Phục Sinh đại kiếp đó chứ?

Dùng Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh luyện khí, Khương Trường Sinh phát hiện càng thêm thuận tay hài lòng, mà lại luyện chế ra pháp bảo còn muốn tốt hơn so với hắn mong muốn.

Bạch Kỳ ngắm nhìn ở bên cạnh đều nhìn ‌ra đỉnh này bất phàm.

Hiệu suất Khương Trường Sinh luyện chế ra pháp bảo tăng nhanh,‌ dẫn đến Bạch Kỳ thỉnh thoảng còn bận việc hơn.

Trăm năm ngắn ngủi, Khương Trường Sinh đã luyện chế ra mười vạn món pháp bảo, mặc dù so ra kém chí bảo như Đạo Thiên chung, nhưng xuất ra đi làm quà tặng, dư xài.

Khương Trường Sinh tiếp tục luyện bảo, hắn biết được đạo hiệu của Bạch Kỳ, Phúc Nguyên thánh mẫu, còn không tệ, theo một mạch suy nghĩ như thế.

Thiên tư cùng bản tính của Bạch Kỳ đã định trước là nàng không thể có được thành tựu trác tuyệt trong việc tu hành, nàng thích hợp đi con đường công đức, tặng bảo cũng có thể tích lũy công đức.

Lại qua hơn năm trăm năm, Bạch Kỳ thu hoạch được mấy chục vạn món pháp bảo, vừa lòng thỏa ý, đợi Khương Trường Sinh thu tay, nàng lập tức xông đến, vò vai bóp chân.

- Chủ nhân, Thiên Giới thứ tư không đơn giản, ngài muốn trọng điểm vun trồng bọn hắn sao?

Bạch Kỳ xoa bả vai Khương Trường Sinh, nũng nịu hỏi.

Dưới cái nhìn của nàng, chủ nhân làm như vậy rất hợp lý, hiện tại chúng sinh Tiên đạo đều được chủ nhân bảo hộ, mà chúng sinh trong Thiên Giới thứ tư đến‌ từ Đạo Giới tương đương với chủ nhân thai nghén ra, cái trước là con nuôi, cái sau là con ruột, đãi ngộ tự nhiên chênh lệch.

Khương Trường Sinh nói:

- Thiên Giới không có phân chia cao thấp, chúng sinh đều có duyên của chúng sinh, ta sẽ không khuynh hướng một giới nào, nhiều lắm khuynh hướng một chút sinh linh.

Trước mắt, Thiên Giới thứ tư mạnh là bởi vì những sinh linh kia tu luyện càng lâu, bởi vì nhân quả cắn trả, Khương Trường Sinh tạm thời không thể tiếp xúc bọn hắn, không thể giảng đạo cho bọn họ, mà Thiên Giới khác thì ngược lại, ngoại trừ hưởng thụ hắn giảng đạo, còn có thể lợi dụng Thần Du đại thiên địa thu hoạch được tiện lợi.

Thần Du đại thiên địa tồn tại có thể làm cho phàm linh thu hoạch được công pháp tu tiên, có thể làm mọi người thu được tình báo càng nhanh, Tiên đạo có thể phát triển được nhanh như vậy, Thần Du đại thiên địa có công lao không thể coi thường.

Bạch Kỳ suy ngẫm lời của Khương Trường Sinh, nàng lại nghĩ đến Tiêu Hòa tiên tử.

Nữ tu sĩ kia thoạt nhìn hết sức bình thường, được đó, dáng dấp thật dễ nhìn, khí chất cũng hết sức xuất chúng, nhưng chỉ bằng vào vài điểm này há có thể đi vào trong lòng chủ nhân?

Bạch Kỳ vắt hết óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra Tiêu Hòa tiên tử sẽ là vị cố nhân nào chuyển thế, dù sao người bây giờ có quan hệ cùng chủ nhân đều được đầu thai ở chỗ rất tốt, ngay cả cha mẹ tiện nghi của chủ nhân ở kiếp này đều đang làm quan sai trong địa phủ.

Nếu như không phải cố nhân, Tiêu Hòa tiên tử tất có thiên tư nàng nhìn không thấu.

Ít nhất theo Bạch Kỳ, chủ nhân nàng rất khó động phàm tâm, có thể bị chủ nhân chiếu cố, hoặc là từng có giao tiếp, hoặc là thiên tư xuất chúng, đáng giá bồi dưỡng.

- Gọi Khương Nghĩa vào đi.

Khương Trường Sinh bỗng nhiên mở miệng nói, cắt ngang Bạch Kỳ suy nghĩ.

- Khương Nghĩa tới?

Bạch Kỳ kinh ngạc, nàng cũng không nghe thấy âm thanh của Khương Nghĩa, cũng không có cảm nhận được khí tức của Khương Nghĩa, ‌bất quá nàng tin tưởng chủ nhân sẽ không nói bậy, lúc này đi ra cửa lớn.

Trên thực tế, Khương Nghĩa đã tới mấy chục năm, hắn không có quấy nhiễu Khương Trường Sinh, lựa chọn quỳ lạy ở trước cổng chính Tử Tiêu cung, chờ đợi mở cửa.

Khương Trường Sinh thu Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh vào trong tay áo, sau đó ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa.

Sau khi thôn phệ lực lượng của Tông Khô, lại thêm những năm này tu luyện, giá trị hương hỏa của Khương Nghĩa đã vượt qua ba trăm Thiên Đạo giá trị hương hỏa, tuyệt đối là tồn tại cường đại nhất trong Khương tộc, ngay cả Thiên Đế cũng không sánh bằng, cho nên hắn đến, Bạch Kỳ không có chút nào phát giác.

Rất nhanh, Bạch Kỳ mang theo Khương Nghĩa vào điện.

Khương Nghĩa đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, cung kính quỳ xuống dập đầu, đối mặt với cháu trai của mình, hắn tự nhiên không có che giấu ‌hình dáng của mình.