← Quay lại trang sách

Chương 1174 Ông và cháu, hai con đường (2)

Nói ra, đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta.

Khương Trường Sinh cười nói, ‌cũng không có bày ra khí phái Đạo Tổ, giống như ông cháu thế gian gặp nhau.

Nghe được ngữ khí của Khương Trường Sinh, Khương Nghĩa có chút hốt hoảng, không ngờ gia gia của mình cũng không xa lánh như trong tưởng tượng.

Đạo Tổ trong mắt chúng sinh là cao cao tại thượng, ngay cả người Khương tộc đều cảm thấy hắn xa xôi, chính là loại khoảng cách này làm cho Khương Nghĩa ‌đối mặt hắn cũng rất khẩn trương, co quắp.

Khương Nghĩa ngẩng đầu, vội vàng nói:

- Con cháu hổ thẹn, không có tận cùng hiếu đạo, chẳng qua là con cháu trước đó không có mặt mũi tới gặp ngài.

Thật trẻ tuổi.

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Khương Nghĩa khi thấy rõ mặt gia gia.

Trên mặt gia gia, không nhìn thấy vẻ tang thương, không nhìn thấy bất cứ dấu vết gì mà tuế nguyệt lưu lại, càng như vậy, càng chứng minh đạo hạnh của gia gia thâm bất khả trắc.

Khương Trường Sinh đưa tay nâng đỡ hắn, tiện tay vung lên, một cái ghế xuất hiện ở trước mặt, để cho hắn ngồi xuống, Bạch Kỳ thì tự mình dời đến một ghế, ngồi xuống.

Khương Trường Sinh bắt đầu hỏi thăm Khương Nghĩa gần đây tình huống, Khương Nghĩa thành thật trả lời, giống như trò chuyện việc nhà.

Rất lâu.

Khương Nghĩa lấy dũng khí, nói:

- Gia gia, từ khi ta lột xác thành Đại Kiếp Chi Thần, trong lòng ta một mực có một âm thanh khác, hắn muốn dẫn dắt ta, mới đầu, ta cho rằng mình có thể khắc chế, nhưng mỗi khi ta đối mặt với sự lựa chọn, âm thanh này sẽ xuất hiện, ta sợ cứ thế mãi, ta sẽ bị lạc.

Đại Kiếp Chi Thần?

Bạch Kỳ nghe được sửng sốt một chút.

Khương Trường Sinh nói:

- Ngươi có thể ý thức được điểm này, rất không tệ, âm thanh kia chính là ý chí của Đại Đạo, là oán niệm đại kiếp mà mảnh Hư Không Vô Tận này đi qua năm tháng dài đằng đẵng ngưng tụ ra, tiềm lực của ngươi để nó thấy được hi vọng, nó hi vọng thông qua ngươi, huyết tẩy Hư Không Vô Tận, một lần nữa thành lập trật tự cho hư không.

Ý chí Đại Đạo?

Khương Nghĩa nhíu mày, trong lòng tràn đầy sợ hãi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Hư Không Vô Tận lại tồn tại ý chí thuộc về mình.

Đây chẳng phải nói, hắn đối mặt với toàn bộ Hư Không Vô Tận?

Dù Khương Nghĩa không sợ trời không sợ đất giờ ‌phút này cũng cảm nhận được áp lực, lâm vào trong yên lặng.

Bạch Kỳ thay hắn nói tiếng lòng:

- Chủ nhân, ý chí Đại Đạo kia chẳng phải là tồn tại mạnh nhất? Bị ý chí Đại Đạo để mắt tới, có thể thoát thân sao?

Khương Trường Sinh cười nói:

- Nếu như bản thân đang ở trong Hư Không Vô Tận, xác thực không thể thoát thân, dĩ nhiên, nếu ngươi có thể vượt qua Thái Ất cảnh giới, ‌đi đến cảnh giới càng cao hơn, cũng có thể siêu thoát Đại Đạo.

- Siêu thoát Đại Đạo.

Chân mày Khương Nghĩa nhíu chặt hơn, Thái Ất cảnh giới sao mà cao thâm, mặc dù hắn thôn phệ rất nhiều lực lượng mạnh mẽ, hắn vẫn cảm giác Ất cảnh giới vĩnh viễn không phần cuối.

Bạch Kỳ vội vàng hỏi:

- Chủ nhân, ngài siêu thoát Đại Đạo rồi sao?

Khương Nghĩa giương mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh nói:

- Cũng không ít tồn tại siêu thoát Đại Đạo, một bên Thông U Chi Hải là trong hư không.

Hắn bắt đầu giới thiệu về Đại Thiên thế giới, cùng với hai loại phương thức siêu thoát Đại Đạo.

Khương Nghĩa cùng Bạch Kỳ đã sớm biết hư không tồn tại, nhưng đối với trong hư không, bọn hắn không hiểu rõ, bọn hắn nghiêm túc nghe, trong lòng tràn đầy rung động.

Không ngờ Hư Không Vô Tận vô biên vô tận lại chỉ là một góc nhỏ phía dưới Đại Thiên thế giới.

Lấy lực chứng đạo, bản thân siêu thoát.

Đạo thống phi thăng, chúng sinh siêu thoát.

Hai tôn Đại Kiếp Chi Thần trong cơ thể Khương Nghĩa đều bị chấn động.

- Trách không được võ đạo từ xưa đến nay có nhiều cường giả như vậy đi vào trong hư không liền không trở lại, thì ra đã siêu thoát.

- Đạo thống siêu thoát xác thực gian nan.

Phệ Diễm đao, Ma Tổ đều đang cảm khái.

Bạch Kỳ trừng mắt nhìn, hỏi:

- Chủ nhân, ngài cũng đã có khả năng siêu thoát, nhưng ngài theo đuổi là đạo thống siêu thoát?

Khương Nghĩa một lần nữa nhìn về phía Khương Trường Sinh, trong mắt tràn ngập kính nể.

Chúng sinh đều cảm kích Đạo Tổ, ai cũng rõ ràng, Đạo Tổ đã là nhân vật mạnh nhất Hư Không Vô Tận, hắn đối với Tiên đạo chúng sinh, chỉ có ân đức, không có cái khác, Tiên đạo căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng nếu không có Tiên đạo, bao nhiêu người mong muốn dựa vào Võ đạo mạnh lên, chuyện này khó khăn cỡ nào.

Chúng sinh ban đầu của Côn Luân giới chẳng qua là chúng sinh trong võ giới bị võ đạo đào thải thôi.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Khương Nghĩa, nói:

- Ngươi có hai con đường, một là ta trực tiếp chặt đứt nhân quả giữa ý chí Đại Đạo và ngươi, để ngươi triệt để không bị nó ảnh hưởng, hai là dựa vào chính ngươi chiến thắng nó, bất cứ chuyện gì đều có‌ hai mặt, bị ý chí Đại Đạo chọn trúng nhìn như bất hạnh, nhưng cũng có thể là cơ duyên, ý chí Đại Đạo sẽ thúc đẩy ngươi mạnh lên, nếu như ngươi có thể đổi khách làm chủ, có lẽ, ngươi có thể trở thành chúa tể trước nay chưa từng có của Hư Không Vô Tận.

Chúa tể.

Khương Nghĩa rung động tâm thần, rất đỗi rung‌ động.

Bạch Kỳ cũng bị hù dọa, nhưng nàng nghe được một tầng ý tứ khác, chính là chủ nhân không sớm thì muộn cũng sẽ rời khỏi Hư Không Vô Tận.

Giờ khắc này, Bạch Kỳ sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt. ‌

Dựa theo chủ nhân nói, tu vi quá yếu, cũng không thể sinh tồn ở trong hư không.