Chương 1188 Chương 1188: Đại La tiên vực
Thiên Đế muốn nói lại thôi, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn xác thực có tâm tư như vậy.
Khương Trường Sinh nhìn Thiên Đế, thở dài một tiếng.
Hắn đều không cần đi đoán tâm tư của Thiên Đế, bởi vì hắn có thể nghe được tiếng lòng của Thiên Đế.
- Phụ thân, ta thật ra ta làm Thiên Đế đã đủ lâu, cũng nên thoái vị.
Thiên Đế cắn răng nói.
Hắn xác thực muốn ẩn lui, hắn cũng muốn dừng lại, thật tốt tu luyện, không để ý tới thế sự.
Làm Thiên Đế mười bốn vạn năm, hắn cũng xác thực mệt mỏi.
Hai tay Khương Trường Sinh chống lấy đầu gối, bẻ bẻ cổ, thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt hắn trở nên đạm mạc, Thiên Đế thấy thế cúi đầu.
- Ngươi nghĩ vị trí Thiên Đế giống như hoàng vị? Ngươi muốn làm thì làm không muốn làm liền không làm?
Khương Trường Sinh lần đầu dùng ngữ khí nghiêm túc như thế nói chuyện, Thiên Đế nghe được mà trong lòng kinh hoàng.
- Một khi để người đời sau biết được vị trí Thiên Đế là có thể đổi, ngươi biết chuyện này sẽ tạo ra hậu quả như thế nào không?
- Tử Ngọc, ở trên đời này, bất kỳ người nào đều có trách nhiệm của mình, sinh ra làm con độc nhất của ta, ngươi nhất định phải gánh chịu phần trách nhiệm này, ngươi cho rằng ta vì cái gì chỉ có ngươi là một đứa con trai này?
Thiên Đế yên lặng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Muốn làm Thiên Đế vĩnh thế sao?
Giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu rõ lựa chọn của mẫu thân, thân là nữ nhân duy nhất của Đạo Tổ, lại không dính quyền lực của Thiên Đình, thì ra nàng đã nhìn thấu triệt.
Thiên Đế không có ý oán trách phụ thân, chẳng qua rất bất đắc dĩ đối với số mệnh của mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, hỏi:
- Phụ thân, nếu Thiên Đế vị trí vĩnh viễn thuộc về ta, chỉ cần không nguy hại Tiên đạo, không cho chúng sinh lâm vào khổ nạn, ta muốn làm sao thì làm vậy, đúng không?
Hắn hiểu được phụ thân không chỉ đang giáo huấn hắn, cũng đang nhắc nhở hắn.
Nếu như hắn được đính chết vào vị trí Thiên Đế, vậy hắn cần gì có nhiều lo lắng như vậy chứ?
Sau khi nghĩ thông suốt, sắc mặt Thiên Đế không còn mềm yếu nữa, ngược lại, trong ánh mắt toát ra một cỗ kiên cường.
- Không sai!
Khương Trường Sinh không cho phản bác nói.
Hắn nói theo:
- Thiên Đình có Phong Thần bảng, còn có Địa Tiên đạo bia, Tiên đạo khí vận chủ yếu truyền thừa tại Thiên Đình, Thiên Đình càng mạnh, lợi ích mang đến cho đám tiên thần càng nhiều, trận này đại kiếp cũng nên kết thúc, đại kiếp kéo dài mấy chục vạn năm, chúng sinh ba ngàn thiên địa đã sớm khổ đủ rồi, đại kiếp đối với cường giả mà nói là cơ duyên, ngươi gặp đều là cường giả, cho nên còn không cảm giác được chúng sinh khó khăn.
- Thiên Đình hiện tại chỉ cần bình định náo động trong ba ngàn thiên địa, vô luận là quá trình như thế nào, đều sẽ là công đức.
Thiên Đế nghe xong, triệt để khôi phục khí phách.
Hắn lộ ra nụ cười, nói:
- Đã như vậy, ba ngàn thiên địa cũng nên bày ra một trận phong thần đại chiến, vừa hay thu nạp Thiên Giới thứ tư vào.
Khương Trường Sinh không có ý kiến, hắn xác thực không có thành kiến gì với các phương Thiên Giới, nhưng nhất định phải có một cỗ lực lượng ngăn chế bọn hắn, bằng không các phương Thiên Giới sẽ chỉ chôn xuống nguồn gốc tai họa.
Hai cha con không có trò chuyện nhiều, Thiên Đế cáo từ rời khỏi, hắn đi ra ngoài, quay người nhìn về phía Tử Tiêu cung đã đóng chặt cửa lớn, hắn cảm thấy phụ thân đã thay đổi, trở nên càng thêm uy nghiêm.
Nếu phụ thân đã thay thôi, hắn cũng phải thay đổi.
- Tiên đạo nên triệt để thay thế võ đạo.
Thiên Đế mặc dù cảm giác mình sẽ rất mệt mỏi, nhưng cũng chờ mong một ba ngàn thiên địa thuộc về Tiên đạo sẽ là rầm rộ như thế nào?
Khương Trường Sinh nhìn Thiên Đế rời khỏi, bấm ngón tay suy tính, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Thời gian Tiên đạo thống trị mảnh Đại Đạo hư không này được rút ngắn, xem ra lần này nói chuyện rất hữu hiệu. Hắn không có cho Thiên Đế chí bảo, bởi vì Thiên Đế không cần, trong tay Thiên Đế ngoại trừ có khí vận Thiên Đình, còn có niềm tin. Đó chính là các con của hắn, nhất là Khương Nghĩa!
Khương Trường Sinh ngẩng đầu, đem ánh mắt nhìn về phía ngoài Hư Không Vô Tận, Thiên Địa Vô Cực Nhãn nhìn về phương hướng phân thân hắn đang tọa lạc.
Trong hư không Đại Thiên thế giới mênh mông, Chư Thiên Đại Đạo Thụ như Sáng Thế thần thụ đứng thẳng, mà phân thân của hắn đang ở trên tàng cây.
- Nên sáng lập ra Thiên Giới mới, thuận tiện thủ hộ gốc thần thụ này.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, khóe môi hơi nhếch lên.
Gần đây, Thần Du đại thiên địa xuất hiện một người mới, một người mới mà hết thảy tín đồ cũng không biết mạnh bao nhiêu.
Vạn Phật thủy tổ.
Khương Trường Sinh chuẩn bị để Vạn Phật thủy tổ trở thành vị Đại La thứ hai, sau đó thủ hộ Chư Thiên Đại Đạo Thụ, mà Thiên Giới phía dưới Chư Thiên Đại Đạo thụ thì làm nơi Tiên đạo phi thăng.
Xưng là Đại La tiên vực đi.
Giờ phút này, trong Thần Du đại thiên địa, một hòa thượng tráng niên, thể cốt cứng rắn đang hành tẩu ở trên biển mây, hắn như võ tăng, Nộ Mục Kim Cương, chẳng qua là đáy mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Hắn chính là Vạn Phật thủy tổ, hắn không có kim thân thoạt nhìn rất giống võ giả.
- Đây tuyệt đối không phải mộng cảnh, mộng cảnh không có khả năng liên luỵ nhiều sinh linh như vậy, hơn nữa còn một mực duy trì.
Vạn Phật thủy tổ yên lặng suy nghĩ, hắn một mực có một ý nghĩ, đó chính là sáng lập Cực Nhạc thế giới.
Nhưng nên sáng lập như thế nào, hắn hoàn toàn không có đầu mối. Nhưng từ khi hắn hiểu biết Thần Du đại thiên địa, hắn đã biết Cực Nhạc thế giới mà mình muốn là như thế nào.