Chương 1195 Trần Khư Thất Hung, Tên Là Tiên Đạo (2)
Ánh mắt Hòa Quang Mệnh Quân nhìn về phía Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh, tràn đầy vẻ sợ hãi.
Đây rốt cuộc là tà vật gì?
Khương Trường Sinh nói:
- Mệnh Quân, về sớm một chút đi, bằng không thì phiền toái còn sẽ tới.
Hòa Quang Mệnh Quân giật mình tỉnh lại, vội vàng hành lễ, nói:
- Đa tạ tiền bối cứu giúp.
Khương Trường Sinh gật đầu, đi theo tan biến tại chỗ.
Hòa Quang Mệnh Quân cũng không có dừng lại, vung tay áo mang theo Khương Tiển rời đi.
Hắn nhanh chóng xuyên qua, rời xa vùng hư không lúc trước.
Hồi tưởng lại chiến đấu lúc trước, hắn âm thầm kinh hãi, nếu không phải Bất Tử đạo quân đến đây, hắn lúc trước tất sẽ mất mạng, mặc dù sinh linh của Huyền Mệnh đều có mấy cái mệnh, nhưng cảnh giới càng cao, mỗi khi mất một cái mạng, cái giá càng lớn, nếu hắn chết, ít nhất mấy ngàn vạn năm là không thể đi ra lăn lộn.
Nghĩ được như vậy, hắn càng thêm cảm kích Khương Trường Sinh, đồng thời vui mừng về sự lựa chọn của mình.
Hắn quay đầu nhìn về phía Khương Tiển bên cạnh, cười nói:
- Nhờ có gia gia ngươi ra tay, chờ đến Huyền Mệnh, ta sẽ hồi báo phần ân tình này ở trên thân thể ngươi, ngươi không cần khẩn trương, đến Huyền Mệnh, sẽ không lại xảy ra chuyện như vậy.
Khương Tiển gật đầu, tò mò hỏi:
- Bọn hắn đến từ phương thế lực nào?
Bảy thân ảnh khủng bố lúc trước nhắc đến Đạo Diễn, Trấn Xu, lời nói tràn đầy khinh thường, cái này khiến hắn rất không hiểu rõ.
Trước khi đến, gia gia đã nói qua, chỗ Đại Thiên thế giới của bọn hắn bị Huyền Mệnh, Đạo Diễn, Trấn Xu thống trị, ngay cả cường giả siêu thoát của Võ đạo đều phải nhìn mặt bọn hắn mà sinh tồn.
Sắc mặt Hòa Quang Mệnh Quân trở nên khó coi, mắng:
- Một đám bò sát kéo dài hơi tàn thôi, Đại Thiên thế giới tồn tại quá nhiều đạo thống, có đang quát tháo phong vân, tự nhiên cũng có đã biến mất, bọn hắn là Trần Khư Thất Hung, Trần Khư là siêu thoát đạo thống thật lâu trước đây, sau này bị Huyền Mệnh chúng ta, Đạo Diễn, Trấn Xu hợp lại lật đổ, đạo thống yên diệt, Trần Khư thất hung vì sống sót, xóa đi khí vận bản thân, một lần nữa tu hành, ngàn vạn năm trước, bọn hắn mới bị sư phụ ta trấn áp qua, không nghĩ tới hôm nay cường đại đến tình trạng như thế.
Trần Khư Thất Hung.
Khương Tiển nghĩ đến gia gia của mình, cũng không biết sư phụ của Hòa Quang Mệnh Quân có phải đối thủ của gia gia hắn hay không.
- Nói ra, thực lực của tiền bối thật sự làm ta lau mắt mà nhìn, ta biết hắn rất mạnh, nhưng không nghĩ tới mạnh tới mức này, đúng, đạo thống của các ngươi tên gọi là gì?
Hòa Quang Mệnh Quân hỏi.
Khương Tiển trả lời:
- Tiên đạo.
- Tiên đạo?
Hòa Quang Mệnh Quân nghe xong lâm vào trong trầm mặc, cái tên này, hắn cảm giác giống như đã nghe qua, hắn bắt đầu tìm tòi trí nhớ của mình.
Khương Tiển không tiếp tục lên tiếng, mặc kệ đối phương có nghe nói qua Tiên đạo hay không, hắn tin tưởng gia gia đã chấn nhiếp đối phương.
- Cũng không biết ta khi nào có thể luyện chế ra chí bảo như thế.
Khương Tiển mong đợi suy nghĩ, Tu Tiên giả đều sát nhập, thôn tính năng lực luyện bảo, Tu Tiên giả không có luyện chế qua pháp bảo căn bản không tính là Tu Tiên giả chân chính.
Hòa Quang Mệnh Quân đột nhiên hỏi:
- Ta nhìn ngươi một thân bảo vật, rất không đơn giản, còn có đại đỉnh kia của gia gia ngươi, đây là ưu thế của Tiên đạo sao?
Không ít đạo thống có thể sáng tạo bảo vật mạnh mẽ để tác chiến, trước kia Hòa Quang Mệnh Quân rất khinh thường dạng đạo thống này, hắn thấy, đây đều là ngoại vật, tác hại quá lớn, một khi mất đi bảo vật, năng lực sinh tồn của bản thân sẽ giảm mạnh.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bảo vật của Đạo Tổ, hắn bị chấn động, nhất là lúc bị đại đỉnh kia hút vào, loại cảm giác tuyệt vọng, nghẹt thở kia làm hắn bây giờ nhớ tới đều không rét mà run.
- Có khả năng nói như vậy.
Khương Tiển gật đầu nói.
So với Võ đạo, pháp bảo của Tiên đạo xác thực có tác dụng to lớn, thậm chí có thể giúp Tu Tiên giả vượt cảnh giới chiến đấu.
Võ đạo cũng có thần binh, nhưng những thần binh này cũng chỉ là tăng cường lực phá hoại của Võ Nguyên, không giống pháp bảo Tiên đạo, càng có tạo hóa diệu dụng, giống như hiện ra lực lượng của Đại Đạo.
Hòa Quang Mệnh Quân nghe xong, cười nói:
- Rất không tệ, để cho ta mở rộng tầm mắt.
Chẳng qua là mở rộng tầm mắt?
Khương Tiển âm thầm nói như vậy, dọc đường về sau, Hòa Quang Mệnh Quân biểu hiện được nhiệt tình, giới thiệu cho hắn về Huyền Mệnh, dần dần, Khương Tiển cũng bị nội tình Huyền Mệnh rung động.
Huyền Mệnh càng mạnh, hắn càng ngày càng chờ mong về chuyến đi Thối Mệnh trì lần này....
Khương Trường Sinh cũng không trở về Côn Luân giới, mà một đường chạy tới Chư Thiên Đại Đạo Thụ.
Vị trí hư không của Chư Thiên Đại Đạo Thụ tràn ngập tử khí cuồn cuộn, lộ ra cực kỳ thần bí, mới vừa đi vào vùng hư không này, hắn từ xa nhìn lại, Chư Thiên Đại Đạo Thụ được sương mù tím cuồn cuộn che đậy, lộ ra vĩ ngạn, như Sáng Thế thần chèo chống vũ trụ.
Khương Trường Sinh âm thầm thất vọng, bảy người bên trong Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh cũng không có mang đến cho hắn sinh tồn ban thưởng, một là bảy người này cũng không phải đi tới phía hắn, hai là hai bên trước đó không có bất kỳ nhân quả gì, thậm chí bọn hắn cũng không kịp ra tay với Khương Trường Sinh.
Hắn lưỡng lự muốn phóng xuất bọn hắn, lại đánh một trận hay không?
Nhưng suy nghĩ một chút, được rồi, thực lực hắn vượt xa bảy người trong đỉnh, cho dù đánh, sinh tồn ban thưởng trợ giúp hắn cũng không lớn, không cần thiết lưu lại tai hoạ ngầm.