← Quay lại trang sách

Chương 1198 Tương Lai Xa Xôi (1)

Bạch Kỳ hỏi:

- Kết cục sau khi hiến tế như thế nào?

Kim Thiền Tử lần nữa lắc đầu, nói:

- Bần tăng chỉ nhìn đến đây, nhưng tối hậu quan đầu, bần tăng thấy được một thân ảnh cực kỳ đáng sợ, khí thế của thân ảnh còn cường đại hơn lực lượng đại năng toàn tộc của Khương tộc, chỉ sợ…

Bạch Kỳ lâm vào trong trầm mặc.

Nữ yêu cũng đang tiếp thu tin tức, đến mức tin hay không, chỉ có các nàng rõ ràng.

Kim Thiền Tử do dự một chút nói:

- Bẩn tăng muốn gặp Đạo Tổ, không biết thánh mẫu có thể dẫn gặp?

Bạch Kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi nói một lời vô căn cứ, liền muốn thấy Đạo Tổ, chính ngươi không cảm thấy quá dễ dàng sao?

Kim Thiền Tử bất đắc dĩ nói:

- Bần tăng tin tưởng, Đạo Tổ có năng lực nhìn trộm đến chỗ bẩn tăng đã thấy, bần tăng sinh tại Tiên đạo, mặc dù biết được đạo lý Đại Đạo luân hồi, cũng không hy vọng Tiên đạo đi theo gót võ đạo.

Bạch Kỳ trầm ngâm trong chốc lát nói:

- Ngươi lại đi xuống trước đi, việc này ta sẽ tự nói cho Đạo Tổ.

Kim Thiền Tử nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi, lúc này hành lễ lui ra.

Đợi hắn rời đi cung điện, nữ yêu mới vừa hỏi nói:

- Thật tin được không?

Bạch Kỳ nói:

- Ngươi ta không thể phán đoán, Đạo Tổ tự có định đoạt, bất quá, ngươi giúp ta điều tra một chút, có người Khương tộc nào sáng tạo ra pháp môn hiến tế huyết mạch một tộc hay không.

Nữ yêu gật đầu, Bạch Kỳ phất tay, ra hiệu nàng lui ra.

Bạch Kỳ ngồi trước phật bảo chồng chất trong chốc lát, thật sự là không tĩnh tâm được, nàng không khỏi ở trong lòng kêu gọi chủ nhân, không có đạt được hồi phục, nàng chỉ có thể chờ đợi.

...

Dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ, Khương Trường Sinh thu hồi thần niệm, hắn mở hai mắt ra, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán đi theo đóng lại.

Trí nhớ của Cừu Hung cực kỳ to lớn, khiến cho Khương Trường Sinh có nhận biết tương đối rõ ràng về Đại Thiên thế giới, không đề cập tới Trần Khư trước kia, Huyền Mệnh, Đạo Diễn, Trấn Xu mạnh mẽ đã làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Ba đạo thống siêu thoát này lưu động, mang theo đạo thống của bọn họ hoành hành Đại Thiên thế giới, nhưng phạm vi hoạt động tương đối cố định, đều tranh đấu trong Trần Khư lĩnh vực.

Nếu tính thực lực tổng hợp của ba đại siêu thoát đạo thống, Đạo Diễn nhất mạnh, nhưng luận chiến lực đơn độc, chủ nhân Trấn Xu cường đại nhất, mà Huyền Mệnh là hết sức cân đối ở các phương diện, không có một mặt nào là yếu nhất.

Trần Khư Thất Hung trước kia từng rời khỏi Trần Khư đại thiên lĩnh vực, bên ngoài Đại Thiên thế giới càng thêm đặc sắc, nhưng cũng càng nguy hiểm, bọn hắn sở dĩ có thể còn sống sót, chính là trước khi Trần Khư yên diệt, đi ra bên ngoài thu được pháp môn trảm khí vận nhân quả, nhưng cũng đồng thời gặp nguyền rủa vĩnh thế.

Hiện tại bọn hắn bất tử bất diệt, lực lượng nguyền rủa sẽ chỉ làm cho bọn hắn không ngừng biến thành bộ dáng chúng sinh đương thời sợ hãi nhất, quan niệm của chúng sinh một mực đang thay đổi, cho nên hình tượng của bọn hắn cũng một mực đang thay đổi, loại biến hóa này sẽ mang đến thống khổ khó có thể tưởng tượng.

Khương Trường Sinh bắt đầu suy tư xử trí bọn hắn như thế nào.

Trần Khư Thất Hung nhìn như bất tử bất diệt, nhưng đây chẳng qua là so ra, ngay cả Đại Đạo đều sẽ yên diệt, nào có bất tử bất diệt chân chính.

Mấy tên này cừu hận Đạo Diễn, Huyền Mệnh, Trấn Xu, điểm này đả động Khương Trường Sinh.

Theo Khương Trường Sinh tru diệt Nộ Diễm Diễn Quân, Lục Diêm Diễn Thiên, hắn và Đạo Diễn đã kết thù, nhân quả không sớm thì muộn cũng sẽ muốn báo.

Ít nhất, hắn không cẩn lo lắng Trần Khư Thất Hung sẽ tìm ba đại siêu thoát đạo thống nương tựa.

Chẳng qua, nhìn này lệ khí của bảy người, rất khó hàng phục, chỉ dùng cấm chế tra tấn bọn hắn cũng không đủ, dù sao bọn hắn gặp thống khổ vốn không kém gì cấm chế trong Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh.

Rất lâu.

Tay phải Khương Trường Sinh vung lên, bên trong Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh có bảy đạo bạch quang bay ra, hiển lộ ra thân ảnh của Trần Khư Thất Hung.

Thất Hung vừa thấy được Khương Trường Sinh, đều có chút hốt hoảng, dù sao từ đầu đến cuối, bọn hắn căn bản chưa từng gặp qua Khương Trường Sinh, bọn hắn thậm chí không có trước tiên phát hiện đám người mình đã được thả ra.

Cừu Hung cầm đầu lấy lại tinh thần trước tiên, hắn trầm giọng hỏi:

- Là ngươi tróc nã chúng ta?

Sáu hung khác lấy lại tinh thần, ý thức được mình đã trở lại hư không, bọn hắn cũng không có chạy trốn, dù sao kẻ địch còn ở trước mắt, dám thả bọn họ ra, tất có nắm bắt cản bọn họ lại.

Vừa nghĩ tới lúc trước bọn hắn không có chút lực lượng chống đỡ đã bị trấn áp, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Khương Trường Sinh tràn ngập kiêng kị.

- Rời đi đi.

Khương Trường Sinh mở lời, ngữ khí đạm mạc, hoàn toàn không có để Trần Khư Thất Hung vào mắt.

Cừu Hung quên không được con mắt dọc màu vàng kim dựng thẳng kia, không rõ ràng đối phương làm cái gì đối với hắn, bây giờ đối phương thả bọn hắn thoát, khiến cho hắn càng thêm hoang mang.

- Ngươi trấn áp chúng ta, lại thả chúng ta, có mưu đồ gì?

- Không phải là vì Hòa Quang Mệnh Quân?