← Quay lại trang sách

Chương 1199 Tương Lai Xa Xôi (2)

Đúng thế, Huyền Mệnh cường đại dường nào, luôn có tre già măng mọc đám gia hỏa muốn bọn hắn thưởng thức.

- Thực lực cường đại như vậy, vậy mà cam nguyện làm chó cho Huyền Mệnh, thật sự hài hước.

Nghe Trần Khư Thất Hung bắt đầu trào phúng, Khương Trường Sinh rất muốn hỏi, làm sao trong Đại Thiên thế giới, chó cũng là từ dùng để vũ nhục người?

- Nếu cac ngươi không muốn đi, có nguyện hiệu lực cho ta?

Khương Trường Sinh đột nhiên hỏi, cắt ngang tiếng chửi rủa của Trần Khư Thất Hung.

- Càn rỡ!

Một hung trong đó nổi giận, lúc này đưa tay chụp về phía Khương Trường Sinh, huyết khí sục sôi hóa thành một huyết trảo đáng sợ, vừa ngưng tụ đã tan thành mây khói, huyết khí tách ra bốn phương tám.

Lao đến sương mù tím, làm lộ ra thân ảnh vĩ ngạn của gốc Chư Thiên Đại Đạo Thụ.

Khương Trường Sinh đạm mạc nói:

- Muốn tìm chết sao?

Tiếng nói vừa ra, Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh bay lên, dọa đến Trần Khư Thất Hung lui nhanh.

Cừu Hung vội vàng nói:

- Đa tạ tiền bối khoan dung, chúng ta lúc này đi ngay!

Dứt lời, hắn dùng lực lượng bản thân bao trùm sáu hung khác, cưỡng ép dẫn bọn hắn rời đi.

Khương Trường Sinh xem trong chốc lát, xác định bọn hắn không có trở về, hắn mang theo Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa tan biến trước Chư Thiên Đại Đạo Thụ.

Một bên khác.

Trần Khư Thất Hung nhanh chóng đào vong, không ngừng xuyên toa hư không.

- Đại ca, hắn đến cùng đang đùa hoa chiêu gì?

Một hung vật máu thịt be bét mở miệng hỏi, tiếng hết sức dễ nghe, để cho người ta dễ dàng liên tưởng thành một vị nữ tử dáng người uyển chuyển, mỹ mạo, trên thực tế, mặt của nàng cồng kềnh, chảy đầy máu, chỉ có một con mắt bảo trì hoàn hảo.

Cừu Hung nhìn chằm chằm phía trước, cắn răng nói:

- Ta cũng không rõ ràng, nhưng ít nhất nói rõ hắn không thuộc về Huyền Mệnh, Đạo Diễn, Trấn Xu.

Sáu hung còn lại yên lặng, cảm thấy có đạo lý.

Nếu gặp được ba đại siêu thoát đạo thống, có thể sẽ không có bất kỳ cái mánh khóe gì liền đuổi giết bọn hắn, ngược đãi bọn hắn, không có khả năng chủ động thả bọn hắn đi.

Bên trong tháng năm dài đằng đẵng, bọn hắn bị ba đại siêu thoát đạo thống đuổi bắt rất nhiều lần, mỗi lần đều làm bọn hắn trải qua một đoạn trí nhớ thống khổ.

- Trước kia tại sao không có gặp qua cái tên này, đại đỉnh kia của hắn mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, hắn đến tột cùng đến từ phương đạo thống nào?

- Chẳng lẽ là Bảo Uyên?

- Bảo Uyên? Xác thực có khả năng, bảo vật của hắn quá mạnh, ta lần đầu tiên bị địch nhân dùng ngoại vật trấn áp.

- Nhưng Bảo Uyên vì sao muốn tới bên trong này? Mưu đồ gì?

- Có lẽ Bảo Uyên xảy ra chuyện, hắn không thể không lang thang.

Sáu hung bắt đầu nghị luận mà Cừu Hung thì tâm sự nặng nề.

Hắn luôn cảm giác Khương Trường Sinh đã làm cái gì đối với hắn, nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ, luôn cảm thấy giống như quên lãng cái gì, loại cảm giác này khiến cho hắn rất khó chịu.

Trở lại bên trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh nhìn thấy Bạch Kỳ chờ đã lâu.

- Chủ nhân, ngài đi Đại Thiên thế giới sao?

Bạch Kỳ thận trọng hỏi, hư không tồn tại đã không phải bí mật, các đại năng Tiên đạo cũng hướng tới Đại Thiên thế giới.

Khi Bạch Kỳ trở về, không có nhìn thấy Khương Trường Sinh, cái này khiến nàng suy nghĩ càng nhiều.

Chẳng lẽ Kim Thiền Tử nói là sự thật, tương lai Tiên đạo gặp phải đại kiếp, sở dĩ thảm như vậy, là bởi vì chủ nhân không ở nơi này?

Nàng cảm thấy rất có thể, theo chủ nhân càng ngày càng mạnh, về sau không có khả năng vĩnh viễn ở trong Tử Tiêu cung.

Khương Trường Sinh nói:

- Ừm, ngươi là vì tiên đoán của Kim Thiền Tử mà tới?

Bạch Kỳ nghe xong, con mắt trừng lón, lúc này tiến đến bên cạnh hắn, khẩn trương hỏi:

- Chẳng lẽ ngài từ lâu đã dự liệu được?

Khương Trường Sinh nói:

- Không sai, nhân quả đều trong mắt ta, chẳng qua là Kim Thiền Tử còn chưa tìm hiểu thấu đáo, chỗ hắn đã thấy chưa hẳn tất cả đều là thật, dĩ nhiên, cũng chưa hẳn là giả, Tiên đạo cuối cùng gặp được đại kiếp, nếu vượt qua, có thể trở thành đạo thống siêu thoát, cùng nhau phi thăng đến Đại Thiên thế giới.

- Nhưng ta nghe hắn nói, Khương tộc sẽ huyết tế.

- Vậy cũng tính Khương tộc có huyết tính, bảo vệ thứ mà bọn hắn nên bảo vệ.

Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, Bạch Kỳ nghe được lời này yên lặng.

Bạch Kỳ càng nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi:

- Chủ nhân, chẳng lẽ chúng ta liền không thể làm gì sao?

Khương Trường Sinh liếc mắt nhìn nàng, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Dĩ nhiên là mạnh mẽ Tiên đạo, tránh cho bi kịch như thế này xuất hiện.

- Bây giờ không phải là đang đi trên con đường này sao?

- Có thể...

Bạch Kỳ đột nhiên không biết nên nói như thế nào.

Khương Trường Sinh bỗng nhiên cười nói:

- Ngươi đã quan tâm như vậy, chuyện này giao cho ngươi, nếu như dựa vào cố gắng của ngươi, tiên đoán của Kim Thiền Tử chưa từng xuất hiện, vậy ngươi sẽ đạt được Thiên Đạo đại công đức, ngươi có dám thử một chút?

- Ta được không?

- Đừng quên, đó là Tiên đạo đại kiếp, là tại tương lai vô cùng xa xôi.

Khương Trường Sinh nói lời này, Bạch Kỳ nghe được ánh mắt sáng lên.

Đúng thế.

Tương lai vô cùng xa xôi.