← Quay lại trang sách

Chương 1215 Đại Thiên thế giới hung hiểm (2)

Khương Trường Sinh mở mắt, bẻ bẻ cổ.

Mộ Linh Lạc đi tới, nói khẽ:

- Trường Sinh ca ca, tiếp theo đi tới Đại La tiên vực, có thể hay không...

- Tự nhiên có thể, sau khi giảng đạo kết thúc, hai người các nàng an bài đi, nguyện ý đi theo ta, ta sẽ dẫn bọn hắn cùng nhau rời khỏi.

Khương Trường Sinh cười nói, không đợi Mộ Linh Lạc nói xong, hắn đã đáp ứng.

Mộ Linh Lạc nghe xong, lập tức lộ ra nụ cười.

Bạch Kỳ cười hắc hắc nói:

- Chủ nhân quả nhiên nhớ tình cũ.

Khương Trường Sinh nhún vai, nói:

- Tu tiên không thể vô tình, ít nhất đây không phải ‘Đạo’ của ta, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, vừa hay để ta làm minh chứng cho câu nói này.

Đạo của hắn xưa nay sẽ không mù quáng theo truyền thuyết của những tiên thần kia, hắn chỉ đi theo bản tâm.

Mặc dù tu vi chênh lệch cách xa, những cố nhân trước đó đã không còn bất kỳ trợ giúp gì cho hắn, nhưng hắn vẫn đối đãi bọn hắn như lúc ban đầu như cũ.

Chuyện hắn cảm giác có thành tựu nhất cũng không phải dẫn đầu Tiên đạo trèo lên đỉnh Đại Đạo hư không, mà là bảo vệ tốt những người mình để ý, đồng thời có thể cùng nhau nhìn xem phong cảnh trên đường.

- Không cần mang theo quá nhiều người, mang theo mọi người lúc trước ở trong sân Long Khởi sơn là được.

Mộ Linh Lạc cười nói.

Khương Trường Sinh gật đầu, nói ra, đã rất lâu không chung đụng với bọn hắn. Cũng không biết Kiếm Thần, Diệp Tầm Địch phải chăng còn dám khiêu chiến hắn?

- Tốt, nên giảng đạo.

Khương Trường Sinh mở miệng lên tiếng, hai nữ nghe xong, lúc này ngồi xuống tại chỗ.

Giờ phút này, Thần Du đại thiên địa đã náo động chấn thiên, sau khi đại kiếp kết thúc, số lượng tín đồ bên trong Thần Du đại thiên địa ba ngàn năm qua tăng trưởng đã vượt qua mười vạn năm tích lũy, may mắn thay, Thần Du đại thiên địa là thiên địa cùng loại với mộng cảnh, có thể kéo dài vô hạn, chỉ cần tinh thần của Khương Trường Sinh có thẻ tiếp nhận.

Nói đùa, cho dù số lượng tín đồ có tăng thêm một trăm triệu lần, tinh thần của Đại La đều có thể thừa nhận.

Nương theo một tiếng chuông quen thuộc đã lâu mới vang lên, các tín đồ đều an tĩnh lại.

- Giảng đạo bắt đầu.

Âm thanh của Khương Trường Sinh vang lên, các tín đồ ngẩng đầu nhìn lại, thấy được dáng người vĩ ngạn của Đạo Tổ, dù cho các tín đồ trước đó đã nghe đạo gặp lại Đạo Tổ, vẫn xúc động cùng rung động.

Khương Trường Sinh lần này giảng đạo vẫn như cũ nói từ cảnh giới thấp đến cảnh giới cao, thuận tiện để cho tín đồ mới đến nhập đạo.

Lần này, hắn chuẩn bị nói một chút về Đại La chân nghĩa, hắn sẽ thực hiện khác biệt về uy thế cho mỗi cảnh giới, tránh cho Tu Tiên giả cảnh giới thấp tẩu hỏa nhập ma.

Giảng đạo bắt đầu, trước giảng về Thiên Tiên, chúng sinh đều có thể nghe, lần này giảng đạo kéo dài khoảng chừng mười năm, lúc đi vào Thái Ất thiên, chín thành tín đồ đều bị đuổi ra khỏi trạng thái nghe đạo, bọn hắn không có trách tội Đạo Tổ, bởi vì ở trong nháy mắt rời khỏi trạng thái ngộ đạo, bọn hắn cảm nhận được uy áp của Đại Đạo bao phủ trong lòng.

Khi Thái Ất thiên bắt đầu, Tu Tiên giả có thể nghe đạo vẫn như cũ đợi ở chỗ cũ, người không thể nghe đạo có thể tự do rời khỏi, nhưng càng nhiều sinh linh lựa chọn quan sát.

Địa Tiên thiên kết thúc, lại đào thải một nửa Tu Tiên giả.

Mấy chục năm sau, lúc đến Thái Ất Kim Tiên thiên, chỉ còn lại không tới trăm vị Tu Tiên giả, nhìn những thân ảnh đang ngồi kia, chúng sinh đều bội phục, đồng thời tò mò tiến độ của bọn hắn bây giờ đã đi đến trình độ nào.

Lần này giảng đạo, Khương Trường Sinh hết sức dụng tâm, hiệu quả cũng rất tốt, hết thảy người nghe đạo đều thu hoạch được trình độ khác biệt.

Đại La thiên!

Mỗi một vị nghe đạo đều giống như đơn độc đối mặt với Đạo Tổ, ngồi đối diện với Đạo Tổ, giờ khắc này, bọn hắn cũng cảm giác khoảng cách giữa mình và Đạo Tổ đã được rút ngắn.

Thậm chí sinh ra cảm giác tình nghĩa sư đồ...

Sương mù màu xanh tràn ngập, một rừng cây ở trên mặt nước, sóng nước lấp loáng, mặt hồ bởi vì sương mù trở nên sáng lên, chiếu phản chiếu bầu trời đều biến thành màu lam.

Dưới một gốc cây già, Khương Tiển đang tĩnh tọa.

Hòa Quang Mệnh Quân ngồi ở bên cạnh hắn, hồ nghỉ nhìn hắn.

- Tiểu tử này nhập định lâu như vậy, chẳng lẽ lĩnh ngộ được cái gì?

Hòa Quang Mệnh Quân âm thầm tò mò, hắn đã đến mười mấy năm, Khương Tiển vẫn không có phát giác được.

Cái này cũng không giống như Khương Tiển, tính cảnh giác của tiểu tử này cực cao.

Hòa Quang Mệnh Quân nghĩ đến ngộ tính của Khương Tiển, không khỏi chờ mong, tiểu tử này luôn mang cho hắn kinh hỉ.

Đáng tiếc.

Nếu như kẻ này sinh ở Huyền Mệnh, thật tốt biết bao.

Hòa Quang Mệnh Quân thở dài một hơi, bắt đầu lo được lo mất.

Lại đợi sáu năm, Khương Tiển cuối cùng tỉnh lại.

Hòa Quang Mệnh Quân lúc này hỏi:

- Lĩnh ngộ được cái gì?

Khương Tiển trả lời:

- Không có gì, ít nhất so với mấy lần đốn ngộ trước thì không coi là cái gì.

Mặt hắn không biểu tình, trong lòng thì hết sức phấn chấn.

Hắn vậy mà có thể ở Huyền Mệnh tiến vào Thần Du đại thiên địa, điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ gia gia đã phát triển Tiên đạo đến Đại Thiên thế giới.