Chương 1219 Chương 1219: Bất tử chân chính (1)
Chính là bởi vì ngươi không phải Tiên Đế mới để cho ngươi đi tới Đại La tiên vực tu hành, ngày sau ngươi còn về được, đợi người công đức viên mãn, mới có thể dỡ xuống tên Đấu Chiến Tiên Thánh.
Lời Bạch Kỳ để Tô Dần thở dài một hơi, trong lòng dâng lên hi vọng vô hạn. Đi tới Đại La tiên vực, hắn có thể nhìn thấy Đạo Tổ không?
Tô Dần mặc dù mới một ngàn tuổi, nhưng trong lòng hắn một mực sùng bái Đạo Tổ, nguyện vọng lớn nhất trong đời hắn chính là có thể thấy được chân dung của Đạo Tổ.
- Tốt, chờ mong Đấu Chiến Tiên Thánh có thể danh chấn Tiên đạo, bảo vệ Tiên đạo, không cô phụ truyền thừa Bất Diệt Kim Thân cùng với chờ mong của Đạo Tổ dành cho ngươi.
Bạch Kỳ vứt xuống lời này liền rời khỏi, Tô Dần đứng dậy, nhìn thân ảnh nàng đi xa, trong lòng phun trào cảm xúc.
Đạo Tổ đang chờ mong ta?
Tô Dần nắm chặt hai quả đấm, chỉ cảm thấy tiền đồ vô hạn quang minh.
Trong Tử Tiêu cung.
Khương Trường Sinh đứng dậy, hắn đang hoạt động gân cốt, ngồi im ngộ đạo năm mươi vạn năm, đạo hạnh của hắn tăng trưởng không ít, nhưng khoảng cách đến đột phá vẫn xa xôi khó vời.
Đột phá cảnh giới Đại La, tuyệt không phải trăm vạn năm có thể thành công, bất quá hắn thấy giá trị hương hỏa của mình tăng lên đã rất thỏa mãn.
Hắn hiện tại thật không sợ bất kỳ Diễn Thánh nào.
Bạch Kỳ lại gần, hỏi:
- Chủ nhân, Đấu Chiến Tiên Thánh có thần quyền gì?
Khương Trường Sinh trả lời:
- Đánh thần đả thánh, người đánh hết thảy tiên thần có quyền lực, thậm chí có thể đánh Thiên Đế, điều kiện tiên quyết là Tiên Thánh Thần Phật phạm sai lầm, Đấu Chiến Tiên Thánh tồn tại chính là chống lại hết thảy bất công, vì chúng sinh Tiên đạo mà chiến.
Bạch Kỳ nghe xong, tròng mắt đảo quanh, thần quyền của Đấu Chiến Tiên Thánh lớn hơn nhiều nếu vo với dự đoán của nàng, thậm chí có thể nói là dưới một người, phía trên chúng sinh.
Khương Trường Sinh nhìn về phía Mộ Linh Lạc, Mộ Linh Lạc đã là Tiên Đế, cũng đang phấn đấu tiến vào Đại La chi đạo, Đại La cùng Tiên Đế nhìn như chỉ có chênh lệch một tầng cảnh giới, kì thực có khác biệt ngày và đêm, lớn hơn hết thảy chênh lệch cảnh giới trước mặt cộng lại.
Bất quá, có hai người rất nhanh sẽ xông ra tầng chướng ngại Đại La kia, tiến vào giai đoạn lột xác.
Côn Luân giáo chủ cùng Vạn Phật thủy tổ.
Trừ hai người bọn họ ra, Thiên Đế cách cảnh giới Đại La gần nhất, lúc đầu hẳn là Khương Nghĩa gần Đại La nhất, nhưng Khương Nghĩa còn đang ở trong mười tám tầng địa ngục tiếp nhận trừng phạt, gột rửa một thân nghiệp lực, ít nhất còn có mấy chục vạn năm, Khương Nghĩa mới có thể rời khỏi Địa Phủ, sau đó bị khu trục ra khỏi Hư Không Vô Tận.
- Chờ xuất hiện vị Đại La thứ hai, ta sẽ không còn quá gánh nặng.
Khương Trường Sinh suy nghĩ Đạo Diễn về sau đột kích, kết quả bị Côn Luân giáo chủ, Vạn Phật thủy tổ ngăn lại, thủy chung không gặp được chân thân của hắn, vậy thì rất có ý tứ.
Không thể luôn là hắn che gió che mưa cho Tiên đạo, cũng nên để Tiên đạo đối mặt, thuận tiện hiện ra sự mạnh mẽ của mình.
Tại Đại Thiên thế giới, không có dùng miệng lưỡi thuyết phục, chỉ có biểu hiện ra mạnh mẽ, mới có thể chấn nhiếp kẻ địch.
Đại Thiên thế giới không giống với Hư Không Vô Tận, chính là vô biên vô hạn thật, giữa các thế lực sẽ chỉ tranh đấu, rất ít liên hợp, càng không có khả năng bởi vì cảm thấy Tiên đạo có tiềm lực, liền đoàn kết lại chèn ép Tiên đạo.
Nói trắng ra, Đại Thiên thế giới không có bá chủ tuyệt đối, cho nên các thế lực chỉ để ý lợi ích của bản thân, không có thời gian đứng ở góc độ Đại Thiên thế giới đi cân nhắc vấn đề. Chuyển động xong gân cốt, Khương Trường Sinh tan biến tại chỗ.
Hắn đi đến trên biển mây, biển mây nơi này hiện lên màu tím, lộng lẫy, lại lộ ra không khí quỷ quái thần bí.
Khương Trường Sinh nhấc tay khẽ vẫy, một đoàn khí dần dần ngưng tụ thân hình trong tay hắn, mặt hắn lộ ra vẻ tò mò.
Đoàn khí này chính là Đại Đạo Chi Thần - Vô Tự Hống mấy chục vạn năm trước tru diệt.
Vô Tự Hống bị tru diệt vậy mà lại sinh ra, trước mắt vẫn còn ở trong trạng thái thai nghén.
Đây mới thật sự là giết không chết.
Khương Trường Sinh nắm Vô Tự Hống, đi đến trước Chư Thiên Đại Đạo Thụ, hắn đi đến trước Vong Sinh Tỉnh.
- Đây là thứ giết ngươi rơi ra, vậy để ngươi nếm thử mùi vị.
Khương Trường Sinh nghĩ thầm, sau đó ném Vô Tự Hống vào trong Vong Sinh Tỉnh.
Nhìn mặt nước Vong Sinh Tỉnh hiện ra nổi sóng, Khương Trường Sinh thấy được tương lai.
Hắn phát hiện cảnh giới Đại La mặc dù không gì làm không được, lại cũng có phiền não, đó chính là sau khi nhìn thấu quá khứ, tương lai, dễ dàng trầm mê trong đó.
Sau khi tu luyện, Khương Trường Sinh ưa thích quan sát tương lai, nhìn một chút muôn vàn biến hóa, hắn có khả năng căn cứ từ một ý nghĩ của mình tới suy đoán tương lai khác biệt, loại cảm giác chưởng khống hết thảy này rất dễ dàng để cho người ta mê thất.
Bây giờ nhìn Vô Tự Hống hãm sâu vào trong Vong Sinh Tỉnh, Khương Trường Sinh bỗng nhiên cảnh giác.
Đại La rất mạnh, nhưng Viễn Cổ Tiên Đạo cũng có không ít Đại La, thậm chí có tồn tại đã quan sát đến tương lai, thấy hắn, mặc dù như thế, Viễn Cổ Tiên Đạo vẫn biến mất.