Chương 1220 Chương 1220: Bất tử chân chính (2)
Đại Thiên thế giới tồn tại, chưa hẳn không thể quan sát tương lai.
Khương Trường Sinh bắt đầu nhập định, hắn đứng ở bên cạnh Vong Sinh Tỉnh, thân hình như tùng bách, không nhúc nhích.
Không biết đi qua bao lâu.
Phi Thăng đài phương xa sinh ra gợn sóng, một đạo quang hồng bay lên, ngay sau đó một đạo thân ảnh bước ra từ bên trong.
Rõ ràng là Tô Dần.
Trên mặt Tô Dần còn lộ ra vẻ sợ hãi, mặc dù thiên kiếp của Phi Thăng đài vì hắn mà tạm thời đóng cửa, nhưng loại truyền tống nhảy vọt Đại Đạo hư không này vẫn làm cho hắn rất khó chịu, lúc trước hắn căn bản không dám động, cảm giác hơi không cẩn thận sẽ biến thành tro bụi, hồn phi phách tán.
- Hô –
Tô Dần nỗ lực bình phục cảm xúc, hai mắt theo bản năng quét nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.
Hắn trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động.
Đây là cây gì?
Không khỏi quá hùng vĩ.
Cái này là Đại La tiên vực sao?
Tim Tô Dần đập nhanh hơn đưa mắt nhìn lại, thưởng thức Chư Thiên Đại Đạo Thụ tráng lệ.
Qua một hồi lâu, hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh, cũng đứng ở trên đất phía dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ. Hắn do dự một chút, lúc này bay qua.
Hắn tới đến bên cạnh Khương Trường Sinh, thận trọng nhìn lại, Khương Trường Sinh không dùng pháp bảo che đậy hình dáng, để hắn thấy rõ rõ ràng ràng.
- Tiền bối....
Tô Dần ôm quyền hành lễ, nhỏ giọng gọi.
Khương Trường Sinh vẫn còn đang ở trong trạng thái nhập định, hắn mở to con mắt, giống như nhìn chằm chằm Vong Sinh Tỉnh đến xuất thần.
Tô Dần cảm thấy kỳ quái, ánh mắt không tự chủ được rơi vào Vong Sinh Tỉnh.
Chẳng lẽ trong hồ này có thứ gì?
Đánh chết Tô Dần cũng không biết, đây cũng không phải là hồ, mà là một cái giếng.
Tô Dần bỗng nhiên nhíu mày, hắn thấy có thứ gì đó đang du động ở trong hồ, chẳng lẽ chính là thứ mà vị tiền bối này đang nhìn?
Dần dần, Tô Dần cũng nhìn đến xuất thần. Trong hồ đến cùng cất giấu cái gì?
- Ngươi cảm thấy Bất Diệt Kim Thân của ngươi đủ mạnh rồi sao?
Một âm thanh truyền đến, cắt ngang Tô Dần suy nghĩ.
Tô Dần quay đầu nhìn lại, thấy Khương Trường Sinh đang nhìn mình chằm chằm, hắn vội vàng hành lễ, nói:
- Bái kiến tiền bối, tại hạ Tô Dần, tiền bối biết được ta tu luyện Bất Diệt Kim Thân? Xin hỏi danh hiệu của tiền bối?
Hắn cũng không ngờ đối phương là Đạo Tổ, trong sự nhận thức của hắn, Đạo Tổ siêu phàm thoát tục, dưới tay có nhiều vô số kể đại năng, làm sao đích thân tới gặp hắn?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Tiếp nhận ta một chưởng, nếu ngươi có thể chống đỡ, ta sẽ nói cho ngươi danh hào của ta, ngươi có dám thử một chút?
Tô Dần nghĩ thầm, đối phương nếu có thể nhận ra Bất Diệt Kim Thân của hắn, tất nhiên có quan hệ với Đạo Tổ, không có khả năng hại hắn.
Hắn lúc này gật đầu, nói:
- Vậy thì mời tiền bối chỉ giáo!
Tiếng nói vừa ra, màu da của hắn trong nháy mắt biến thành màu vàng kim, mà lại là màu vàng kim lóng lánh ánh sáng, cả khí chất người hắn đột nhiên thay đổi, từ hơi lộ ra nhát gan biến thành hăng hái.
Từ khi hắn luyện Bất Diệt Kim Thân, hắn chưa bại một lần, sau khi tiến vào trạng thái Bất Diệt Kim Thân, hắn có loại cảm giác tự phụ vô địch thiên hạ, dù cho đối mặt với tiền bối thần bí, hắn cũng có lòng tin.
Hắn muốn cho các tiền bối Tiên đạo nhìn một chút, Bất Diệt Kim Thân của mình mạnh mẽ ra sao!
Hắn là Đấu Chiến Tiên Thánh tương lai.
Khương Trường Sinh mỉm cười, hắn chẳng qua đưa tay, nhẹ nhàng vỗ tới Tô Dần.
Tô Dần còn duy trì tự tin nhếch miệng lên, con ngươi của hắn cũng không kịp biến hóa, một hồi chưởng phong bất ngờ đánh tới.
Hắn trong nháy mắt biến thành tro bụi!
Gió thôi qua, lay động bãi cỏ xung quanh.
Khương Trường Sinh yên lặng chờ mấy tức, hắn nắm tay lại, chưởng phong lúc trước thổi qua lại thổi trở về, một lần nữa ngưng tụ thành thân ảnh của Tô Dần.
Thân thể Tô Dần vừa khôi phục, mãnh liệt ngồi liệt trên mặt đất, há mồm thở dốc, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh tràn ngập hoảng sợ.
- Ngươi.
Tô Dần chưa bao giờ có cảm thụ kinh dị như thế, một khắc vừa rồi là hắn đã chết sao?
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Ngươi bây giờ cảm thấy Bất Diệt Kim Thân của ngươi còn mạnh không?
- Ta…
Tô Dần không phản bác được, chủ yếu là hắn còn chưa tỉnh táo lại từ trong cảm giác sợ hãi khi vừa rồi bỏ mình.
Khương Trường Sinh đưa tay, ngón trỏ cách không điểm tới hắn, hắn đi theo lâm vào trong hoảng hốt, ánh mắt mất đi thần thái.
Rất lâu.
Tô Dần đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhưng trước mắt đã không có thân ảnh của Khương Trường Sinh.
- Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân.
Tô Dần hồi tưởng đến trí nhớ trong đầu, mặt mũi tràn đầy rung động.
Phía trên Bất Diệt Kim Thân lại còn có cảnh giới càng cao hơn, hắn chẳng qua là nhập môn?
Người vừa rồi chẳng lẽ là....
Tô Dần bỗng nhiên suy nghĩ đến một khả năng, toàn thân không khỏi run rẩy.
- Về sau ngươi ở chỗ này tu luyện đi.
Một âm thanh truyền đến, Tô Dần quay đầu nhìn lại, phát hiện cách đó không xa có một đạo thân ảnh đang ngồi, không phải Khương Trường Sinh, mà là Diệp Tầm Địch.
Tô Dần vội vàng đi tới, đưa tay hành lễ, hỏi:
- Vị tiền bối lúc trước kia...
Diệp Tầm Địch nhắm mắt lại, nói:
- Quên hắn đo, ít nhất là giấu ở trong lòng ngươi.
Tô Dần chấn động tâm thần, càng thêm xúc động.