← Quay lại trang sách

Chương 1222 Đại La khó cứu (1)

Hắn cảm thấy hai‌ đứa con trai này đều là vì hắn mới cõng những thứ này.

- Đợi sau khi công đức viên mãn, Bạch Kỳ sẽ đón bọn hắn nhóm đi Đại La tiên‌ vực, Đạo Tổ sẽ đích thân dạy bảo bọn hắn.

Trần Lễ nói khẽ.

Thiên Đế cảm khái nói:

- Chẳng qua là đợi thêm mấy chục vạn năm, cũng không biết Đại La tiên vực sẽ có quang cảnh thế nào.

- Bệ hạ, không cần lo lắng, Thái Ất cùng Đại La chênh lệch lớn biết bao, huống chi còn có Thần Du đại thiên địa.

Trần Lễ an ủi nói, hắn biết Thiên Đế một mực có lo ‌lắng về điều, lưu lại Thái Ất Tiên Vực, luôn cảm giác lạc hậu một bước, sợ bị người ta cách xa trên con đường tu luyện.

Thiên Đế mở miệng hỏi:

- Trần Lễ, ngươi nói, đợi Tiên đạo đại kiếp đến, sẽ là hệ thống Đại Đạo như thế nào khởi xướng trùng kích chúng ta?

- Bệ hạ, chờ Tiên đạo đại kiếp đến, sẽ là bao nhiêu năm về sau? Ngàn vạn năm? Hay là một trăm triệu năm? Không ai nói rõ được, nhưng có một điều có thể hiểu rõ, thời giờ đại kiếp dị số phủ xuống, nhất định sẽ mang đại kiếp đến, mà không phải kỷ nguyên vừa mới bắt đầu.

- Đúng như thế, hiện tại không cần suy nghĩ quá nhiều.

- Bất quá nói thật, ta ‌thật không tưởng tượng ra được, hệ thống Đại Đạo như thế nào mới có thể phá vỡ Tiên đạo.

- Ha ha ha, ‌trẫm rất thích nghe lời này.

Xuân đi thu đến, bốn mùa thay đổi, thời gian một năm như một giây trôi qua.

Ngàn năm thoáng qua tức thì.

Dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ, Tô Dần treo lơ lửng ở giữa không trung, hắn ở trần thừa nhận lôi điện thối luyện, làn da hiện lên màu vàng kim, mặt ngoài hiện ra từng hoa văn, rất sống động, trạng thái cả người mười phần quỷ dị.

Diệp Tầm Địch đứng trên đồng cỏ ngước nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy vẻ hâm mộ.

Khí tức thân thể tiểu tử này thật sự càng ngày càng đáng sợ.

- Đáng chết, Bất Diệt Kim Thân làm sao khó như vậy luyện?

Diệp Tầm Địch phiền muộn không thôi.

Mấy chục vạn năm trước, lúc Đạo Tổ truyền xuống Bất Diệt Kim Thân, hắn đã từng luyện qua, thất bại, bây giờ đi vào Đại Thiên thế giới, mượn Đại Đạo linh khí, hắn vẫn không thể luyện được Bất Diệt Kim Thân, chuyện này khiến hắn hết sức sụp đổ.

Diệp Tầm Địch không nhìn Tô Dần nữa, thấy Tô Dần đột phá, làm hắn khó chịu hơn cả việc giết hắn.

Ánh mắt của hắn quét qua Vong Sinh tỉnh, bỗng nhiên nhìn thấy mặt hồ nổi lên gợn sóng, tựa hồ dưới đáy nước có động tĩnh, hắn lúc này đứng lên, lách mình đi vào bên hồ, cúi đầu nhìn lại.

Mặt hồ lấp loáng sóng nước, mơ hồ có một thân ảnh đang du động, rất khó phát giác đạo thân ảnh này, như là ẩn thân, cho dù là tu vi của Diệp Tầm Địch cũng thấy không rõ thân hình cụ thể.

Trong hồ này có thứ gì đó?

Trong nhận thức của Diệp Tầm Địch, đất dai bên dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ chính là hậu hoa viên của Đạo Tổ, sao có thể gặp nguy hiểm?

Nếu như không phải kẻ địch xâm lấn, vậy đáy hồ cất giấu cái gì?

Chẳng lẽ mảnh hồ nước này có thể thai nghén sinh linh?

Diệp Tầm Địch đang muốn tiến lên nhìn lại, kết quả bả vai bị vỗ một cái, dọa hắn toàn thân lắc một cái, hắn quay đầu nhìn lại, thở dài một hơi.

Đập bả vai hắn chính là Bạch ‌ Kỳ, chỉ thấy Bạch Kỳ cười khanh khách nhìn chằm chằm hắn, nói:

- Chớ tới gần giếng này, sẽ chết, đây là chủ nhân nói.

Diệp Tầm Địch nghe xong, tò mò hỏi:

- Ngươi cũng đã biết phía dưới cất giấu cái gì? Còn có, ngươi nói đây là một giếng?

Bạch Kỳ thần thần bí bí nói:

- Không sai, đây là một cái giếng, cụ thể là cái gì,‌ ta không thể nói cho ngươi, ngươi chỉ cần biết, rơi vào, ngay cả Đại La cũng khó cứu.

- Khoa trương như vậy?

Diệp Tầm Địch bị dọa đến lui lại hai bước, rời xa Vong Sinh ‌ tỉnh.

Bạch Kỳ quay đầu nhìn về phía Tô Dần, nói:

- Chủ nhân bảo ngươi dạy hắn một chút thần thông phép thuật, hắn không thể chỉ rèn luyện thân thể.

- Tốt, ta cũng muốn thử xem những thiên phú khác của tiểu tử này như thế nào.

Diệp Tầm Địch cười gật đầu, hai người cùng nhau nhìn về phía Tô Dần, giờ phút này, Tô Dần đang ở thời điểm then chốt, lôi điện to lớn khiến cho Bất Diệt Kim Thân của hắn bắt đầu xuất hiện vết rách, cũng may không có giải thể.

Bạch Kỳ cùng Diệp Tầm Địch cũng không lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện.

- Đạo Tổ làm sao phái ngươi đến, chẳng lẽ Đạo Tổ không có bế quan?

Diệp Tầm Địch suy nghĩ cái gì, kinh ngạc hỏi.

- Hắn nói có người muốn chết tới đây.

- Muốn chết?

Diệp Tầm Địch càng thêm hoang mang, những Tiên Đế đó đều giết ra từ trong hồng trần, ai dám đắc tội Đạo Tổ?

Chờ chút.

Chẳng lẽ là...

Diệp Tầm Địch quay đầu nhìn về ‌phía phương xa, thiên địa phần cuối Đại La tiên vực, nơi đó là hắc ám cực hạn, không có cái gì.

Cùng lúc đó.

Bên ngoài Sâm La Vạn Tượng Thiên Trợ Trận‌, trong sương mù tím bàng bạc, có ba thân ảnh đang tiến lên, hai người trong đó chính là hai người vô tính ngang qua đây khi đi theo Vô Tự Hống trước đó, nam tử mặt thần giáp cùng nữ tử váy lụa, sau lưng bọn họ chính là một người mang theo mặt nạ đồng xanh, người mặc áo bào rộng thùng thình, tóc trắng xoá, không biết là nam hay nữ.

- Sư phụ, lúc nào đi vào?