← Quay lại trang sách

Chương 1229 Trường sinh là hắn (1)

Cơ hồ sau khi mỗi lần nghe đạo kết thúc, Trường Sinh đạo hữu đều sẽ chết trong mệnh số của mình, nhưng hắn vẫn sẽ lần nữa trưởng thành từ trong luân hồi, tiếp tục truy đuổi đại đạo, mà hắn tựa hồ vẫn nhớ nàng.

Trong mấy lần gặp nhau ở tương lai, nàng lại gặp Trường Sinh đạo hữu, hắn vẫn như cũ nhớ kỹ nàng, chẳng qua là nàng một mực sống sót, mà hắn không ngừng trải qua tử vong, tu vi của hai người chênh lệch càng lúc càng lớn.

Tâm tình Tiêu Hòa tiên tử chìm vào trong sự trầm trọng, nàng cảm nhận được một loại cảm giác số mệnh đầy thê lương từ trên người Trường Sinh đạo hữu, hắn đến cùng là đeo cái gì trên lưng?

So sánh với Trường Sinh đạo hữu, những trắc trở mà nàng gặp phải tựa hồ không coi cái gì, thứ nàng mất đi cũng kém xa Trường Sinh đạo hữu rất nhiều.

- Ngươi xác định ngươi thấy là thật? Ngươi xác định ngươi suy nghĩ là đúng?

Một âm thanh hư vô mờ mịt truyền đến, thức tỉnh Tiêu Hòa tiên tử.

Tiêu Hòa tiên tử mở mắt, một lần nữa dùng góc độ siêu thoát đi đối đãi muôn vàn thời không.

Đúng vậy.

Chỗ nàng đã thấy nhất định là thật sao?

- âm thanh mới rồi là của Đạo Tổ?

Tiêu Hòa tiên tử âm thầm kinh ngạc, không rõ Đạo Tổ đang chỉ điểm hết thảy kẻ nghe đạo, hay là chuyên chỉ bảo nàng.

Nàng không có xoắn xuýt vấn đề này, mà đang suy nghĩ hết thảy tình cảnh mà mình nhìn thấy.

Trường Sinh đạo hữu không ngừng trải qua luân hồi, chẳng lẽ là…

Làm sao có thể có người một mực trải qua luân hồi, rồi lại duy trì trí nhớ?

Mà nàng chú ý thấy Trường Sinh đạo hữu mỗi lần nghe đạo, trạng thái đều sẽ trở nên không giống nhau.

Nàng đột nhiên suy nghĩ Đạo Tổ lúc trước giảng về ảo diệu của Đại La.

Chẳng lẽ vị Trường Sinh đạo hữu kia chính là Đại La, bản tôn của hắn đang đưa ra ý chí của mình đến quá khứ, hiện tại, tương lai?

Trách không được lúc mỗi lần nghe đạo, trạng thái của Trường Sinh đạo hữu giống như hai người, đó là ý chí bản tôn buông xuống?

Tiêu Hòa tiên tử lập tức nghĩ thông suốt, suy nghĩ của bản thân triệt để bước vào một cảnh giới toàn mới.

Trong Tử Tiêu cung.

Khương Trường Sinh một bên giảng đạo, vừa quan sát hết thảy người nghe đạo trong điện, Tiêu Hòa tiên tử được hắn phá lệ chiếu cố không làm cho hắn thất vọng, đã đi vào đường ngay.

Vạn Phật thủy tổ, Côn Luân giáo chủ, Địa Tàng đại tôn, Vị Lai phật tổ, Bỉ Ngạn đạo quân những Tiên Đế đỉnh tiêm cũng giống như thế, vị Bắc Đấu chân nhân sáng lập ba phân thân kia cũng không tệ, vị Tiên Đế này xem như nhân tài mới nổi, tình thế hết sức mãnh liệt, nếu như hắn và Vạn Phật thủy tổ sinh ở cùng một thời kì, người thứ hai Tiên đạo bây giờ chưa chắc là Vạn Phật thủy tổ.

Ánh mắt Khương Trường Sinh rơi vào Tô Dần phía sau nhất, cũng không biết tiểu tử này có thể mang cho hắn vui mừng lớn hơn hay không.

Thời gian tiếp tục chuyển dời.

Lần này giảng đạo kéo dài rất lâu, dù sao Đại La tiên vực không có phàm linh, các Tiên Đế cũng không có chuyện khẩn yếu cần làm, cho nên Khương Trường Sinh nguyện ý nói nhiều thêm một quãng thời gian.

Năm trăm năm sau.

Giảng đạo vẫn đang kéo dài, nhưng có một vị cố nhân để Khương Trường Sinh lộ ra vẻ vui mừng.

Đó chính là Kiếm Thần.

Kiếm ý của Kiếm Thần không ngờ lại trực tiếp bước vào Thái Ất Kim Tiên cảnh, chẳng qua là tu vi còn kém xa lắm, như thế mới lạ, Kiếm đạo tạm thời không có trở thành phe phái đặc biệt ở trong Tiên đạo, Kiếm Tu còn chưa chân chính quật khởi.

Khương Trường Sinh nhớ lại suy nghĩ ban đầu, khi đó Kiếm Thần hành tẩu mấy tháng, kiếm ý dẫn động trăm vạn bảo kiếm đến khiêu chiến hắn, khi đó, phong thái của Kiếm Thần ở võ đạo nhân gian đã rất có khí phái của Tu Tiên giả, chẳng qua là bước chân sau này của Khương Trường Sinh quá nhanh, nhanh đến tất cả mọi người bên người theo không kịp.

Tư chất tu tiên của Kiếm Thần không tính xuất chúng, giống như những cố nhân khác, có thể đi đến một bước này toàn bằng quan hệ với Khương Trường Sinh, nhưng ngộ tính kiếm đạo của hắn rất không tệ, chẳng qua là Tiên đạo khuyết thiếu Kiếm Tiên đỉnh tiêm dẫn đường cho hắn.

Có lẽ, hắn sẽ trở thành đệ nhất kiếm Tiên của Tiên Đạo, dẫn dắt Kiếm Tu chi lộ.

Khương Trường Sinh hi vọng thấy Tiên đạo càng đa dạng hơn, không chỉ là tu hành pháp lực, tu hành thân thể.

Cuối cùng, trận giảng đạo này kéo dài đến một ngàn ba trăm năm.

Sau khi giảng đạo kết thúc, đám người nghe đạo liên tục tỉnh lại, đều lộ ra vẻ còn chưa thỏa mãn.

Khương Trường Sinh mở miệng nói:

- Về sau, phàm là người đi đến Đại La, tự nguyện đi tới thiên ngoại xông xáo, phát dương Tiên đạo, ba người trước nhất đi đến Đại La, tới Tử Tiêu cung, ta sẽ ban thưởng cho Thiên Đạo linh bảo.

Vừa dứt lời, đại điện phấn chấn, các Tiên Đế dồn dập bái tạ Đạo Tổ.

Khương Trường Sinh vung tay áo, tất cả mọi người thấy hoa mắt, lần nữa mở mắt đã ở ngoài Tử Tiêu cung.

Lúc này có vài vị Tiên Đế vội vã hành lễ, cấp tốc rời khỏi.

Tiêu Hòa tiên tử nhìn cửa lớn của Tử Tiêu cung, ánh mắt đầy phức tạp.

Nếu như vị Trường Sinh đạo hữu kia chính là ý chí hình chiếu của tồn tại Đại La, thân phận chân thật của Trường Sinh đạo hữu liền không cần nói cũng biết, bởi vì hiện tại chỉ có một vị Đại La.