Chương 1230 Trường sinh là hắn (2)
Lại thêm Phúc Nguyên thánh mẫu rất nhiệt tình với nàng, hết thảy đều chỉ hướng đến một chân tướng.
Tiêu Hòa tiên tử bình phục tâm tình, nàng hướng về phía Tử Tiêu cung cúi người hành lễ, sau đó quay người rời khỏi.
Nói muốn tại Đại Đạo phần cuối gặp nhau, nàng tự nhiên hạ xuống quyết tâm tới tu luyện, không thể để cho hắn chờ quá lâu....
Tử Tiêu cung khôi phục như lúc ban đầu, Mộ Linh Lạc cấp tốc trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu ngộ đạo, đi qua lần này giảng đạo, nàng có rất nhiều cảm ngộ cần thực tiễn.
Bạch Kỳ ngược lại không gấp, nàng luôn luôn không chú ý về tu hành, chỉ cần không quá kém là được.
- Chủ nhân, điều những Đại La đó ra ngoài, bọn hắn có thể tự lập môn hộ hay không, về sau thoát khỏi Tiên đạo?
Bạch Kỳ đưa ra lo lắng của mình.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Tất nhiên sẽ có, nhưng bọn hắn mong muốn thoát khỏi Tiên đạo, thì phải chém rụng Tiên đạo khí vận cùng đạo quả của mình, tái tạo thân thể, lại tu hành đạo khác, tại Đại Thiên thế giới, không có chỗ có thể cho phép bọn hắn có nhiều thời giờ đi lại một con đường như vậy, mà sau khi thành tựu Đại La, không có khả năng bỏ qua Tiên đạo.
Hắn rõ ràng nhất mùi vị của Đại La, ngược lại hắn là không thể nào từ bỏ Đại La, một lần nữa đi tu luyện Đại Đạo khác, hắn như thế, các Tu Tiên giả khác cũng như thế.
Khương Trường Sinh không muốn kiêng kị kẻ rượt đuổi phía sau, hắn chỉ muốn khai thác Tiên đạo, để kẻ rượt đuổi vĩnh viễn đuổi không kịp, rồi lại tràn ngập chờ mong đối với hắn, không chịu từ bỏ.
Bạch Kỳ nói theo:
- Vị Kim Thiền Tử kia, cần đặc biệt chiếu cố không?
Kim Thiền Tử tiên đoán được Khương Trường Sinh tán thành, cái này khiến Bạch Kỳ cảm thấy hắn rất hữu dụng, có thể sử dụng Kim Thiền Tử giúp chủ nhân lẩn tránh một chút phiền toái.
- Thuận theo tự nhiên đi, hắn có mệnh của hắn, không cần đặc biệt quan tâm, càng không cần ký thác hi vọng ở trên người hắn, nhớ kỹ một chút, tương lai chưa có xảy ra đều có thể là hư ảo, chớ có cố chấp.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói, Bạch Kỳ nghe xong lâm vào trong suy tư, cẩn thận suy nghĩ lời nói này của chủ nhân.
- Giảng đạo kết thúc, tiếp theo ta chuẩn bị lại bế một lần trường quan, ngươi tốt nhất đừng đi khắp nơi giày vò, tìm chút thời giờ tu hành đi, Đại Thiên thế giới tồn tại quá nhiều lực lượng quỷ dị, ngươi cũng đừng hình thần câu diệt ở trong líc ta bế quan.
Khương Trường Sinh vứt xuống lời nói này liền nhắm mắt lại.
Bạch Kỳ nghe xong, không khỏi bĩu môi.
Nàng lưỡng lự trong chốc lát, vẫn lựa chọn nghe theo chủ nhân, đi theo bế quan tu luyện.
Nhưng ngàn năm sau, nàng kìm nén không được tính tình, chuồn ra khỏi Tử Tiêu cung.
Đại La tiên vực thì lâm vào trong yên tĩnh, từ sau khi giảng đạo ở Tử Tiêu cung kết thúc, hết thảy Tiên Đế đều kìm nén một cỗ năng lực, muốn xung kích cảnh giới Đại La.
Nhất là ba vị Đại La trước nhất sẽ nhận được pháp bảo của Đạo Tổ, đây chính là đại cơ duyên.
Thiên Đạo linh bảo, nghe thôi đã rất mạnh.
Khi các Tiên Đế Đại La tiên vực vì cảnh giới Đại La mà nỗ lực, Thái Ất Tiên Vực ở phía Hư Không Vô Tận xa xa thì đamh trải qua phấn khích của mình.
Thái Ất Tiên Vực quá mức bao la, cho nên kỷ nguyên Tiên đạo trong mấy trăm vạn năm trước đều là quá trình duy trì trật tự và trùng kiến, cho rất nhiều thiên kiêu, người có dã tâm thực hiện khát vọng không gian, càng ngày càng nhiều nhân vật phong vân, thiên kiêu sinh ra.
Uy danh lớn nhất chính là Khương tộc Đế mạch.
Khương tộc Đế mạch đã vượt qua địa vị hoàng thất Thiên Cảnh, Thiên Cảnh cuối cùng chẳng qua là vận triềuc ủa Côn Luân giới, mà hoàng đế Thiên Cảnh sau khi từ nhiệm đều có thể gia nhập Khương tộc Đế mạch, mà tuyệt thế thiên kiêu của chi mạch Khương tộc cũng có thể tiến vào Đế mạch, cho nên Thiên Cảnh, chi mạch đều phục Đế mạch.
Chủ nhân Đế mạch là Thiên Đình Thiên Hoàng, Tuyên Đạo Thiên Tử Khương Lộc, vị Thiên Hoàng này đã thành tựu Thái Ất Kim Tiên, từng ra tay vì Đế mạch, danh chấn Thái Ất Tiên Vực, trở thành một trong nhân vật mạnh nhất sau đại kiếp của Hư Không Vô Tận.
Thương hải tang điền, đấu chuyển tinh di, vạn tộc Tiên đạo bắt đầu khuếch trương từ Thái Ất Tiên Vực, những giấu thiên địa ở sâu trong hư không bị xâm lấn, Hư Không Vô Tận rung chuyển lần nữa nhấc lên.
Địa Phủ, mười tám tầng địa ngục.
Chăn trời bao trùm mây đen, đếm không hết Thiên Hỏa rơi xuống phía dưới, đánh tới mặt đất đang đầy ắp vết thương do dung nham tác động.
Khương Nghĩa ngồi trên một tảng đá lớn, hắn mặc hắc giáp tàn phá, quanh thân lượn lờ lửa cháy, tàn phá thể phách hắn, mái đầu bạc trắng theo gió phất phới, hiển thị rõ thê lương.
Một đạo thân ảnh trống rỗng xuất hiện tại bên cạnh hắn, chính là Thiên Cơ huyền lão.
Thiên Cơ huyền lão được lồng ánh sáng màu xanh lam che chở, không có gặp Địa Ngục Chi Hỏa xâm hại.
Nhìn Khương Nghĩa còn đang chịu khổ, Thiên Cơ huyền lão thở dài một hơi, hỏi:
- Muốn ta đi cầu tình bệ hạ? Ta nhìn ra được, trong lòng bệ hạ vẫn lo lắng về ngươi.
Khương Nghĩa không có ngẩng đầu, dùng âm thanh khàn khàn trả lời:
- Không cần, đây là điều ta nên chịu, cũng là Hắc Ám đế đình phải chịu, dự tính ban đầu của ta mặc dù là vì sớm ngày chung kết đại kiếp, nhưng trên lưng ta xác thực đeo quá nhiều tội nghiệt, nhất định phải rửa sạch.