Chương 1246 Nhờ Bạch Kỳ truyền lời
Chẳng qua lần này lại xuất hiện quỷ khí tồn tại, điều này nói rõ tồn tại sau lưng Đại Ám Thừa Thiên có khả năng đã để mắt tới Đại La tiên vực.
Khương Trường Sinh bắt đầu diễn toán người mạnh nhất trong từng phạm vi.
Người mạnh nhất trong phạm vi đã biết đi đến một trăm chín mươi sáu vạn Thiên Đạo giá trị hương hỏa, đối phương cũng không có ở gần đó Đại La tiên vực.
Bạch Kỳ nhìn thấy Khương Trường Sinh tỉnh lại, lúc này lại gần, thận trọng nói:
- Chủ nhân, có một chuyện, ta không biết có nên nói hay không.
- Nói đi.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, trong lòng bắt đầu nghe tiếng lòng của chúng sinh, đây cũng là thói quen của hắn, dùng cái này để xác định Tiên đạo không có đi sai đường, không có cô phụ chúng sinh.
Bạch Kỳ thở dài nói:
- Chủ nhân, ngài hẳn biết được Côn Luân giáo chủ, hắn bởi vì không có chứng được Đại La, một mình rời khỏi Đại La tiên vực, đi tới Đại Thiên thế giới xông xáo, hành vi của hắn sẽ không khiến cho càng nhiều Tiên Đế trốn đi đó chứ? Đại La xác thực quá khó khăn.
Trước khi không có năm vị Đại La sinh ra, các Tiên Đế nhóm đều mang hi vọng trong lòng, kìm nén một cỗ năng lực, bây giờ có năm vị Đại La sinh ra, có so sánh, bọn hắn mới cảm nhận được tuyệt vọng.
Tựa hồ bọn hắn một mực tu luyện, cũng không thể đi đến Đại La.
Tâm tính như thế để tâm thái không ít Tiên Đế sinh ra biến hóa, có người không muốn từ bỏ bắt đầu đi con đường cực đoan, tỷ như Côn Luân giáo chủ, cũng có bắt đầu nghiên cứu công đức, khí vận chi pháp, cũng có bắt đầu trở về Thái Ất Tiên Vực, ngược lại Tiên Đế vạn kiếp bất tử, so với việc lãng phí thời gian trong Đại La tiên vực, không bằng trở lại Thái Ất Tiên Vực hưởng thụ nhân sinh.
Khương Trường Sinh nói:
- Nếu có người muốn đi ra ngoài xông xáo, liền đi thôi, Tiên Đế đi vào Đại Thiên thế giới cũng không phải không có năng lực sinh tồn, đến mức ảnh hưởng, ta để ý không phải hiện tại có bao nhiêu Tiên Đế, để ý tương lai còn có thể sinh ra bao nhiêu Tiên Đế.
Bạch Kỳ nghe được lời này, kính nể không thôi.
Cách cục của chủ nhân luôn lớn hơn so với nàng tưởng tượng.
Khương Trường Sinh còn nói thêm:
- Nói cho Tử Ngọc, từ nay về sau, phi thăng giả không thể lại trở về, người vi phạm, gạt bỏ Tiên Đế đạo quả của hắn.
Nghe vậy, Bạch Kỳ gật đầu, lập tức nhích người đi tới Phi Thăng đài.
Khương Trường Sinh mặc dù có khả năng trực tiếp liên hệ Thiên Đế, nhưng giao chuyện này cho Bạch Kỳ đi truyền đạt, cũng có thể tăng lên địa vị của Bạch Kỳ, cũng có thể để tầm quan trọng của chuyện này tăng lên.
Đạo Tổ truyền âm cho Thiên Đế, cùng Đạo Tổ phái người đi gặp Thiên Đế, hoàn toàn là hai khái niệm.
Sau khi Bạch Kỳ rời khỏi, Khương Trường Sinh đột nhiên mong muốn tu hành Vô Tướng Vô Hình Hóa Tự Tại Pháp, vừa hay để Đại La tiên vực tăng thêm một chút sinh khí, thuận tiện điều động một vài tồn tại thu thập tình báo về Đại Thiên thế giới cho hắn.
Hắn luôn cảm thấy Vô Tướng Vô Hình Hóa Tự Tại Pháp còn có ảo diệu cao thâm hơn, chỉ có chân chính tu hành cùng thi triển mới có thể hiểu rõ.
Hắn bắt đầu dựa theo trí nhớ truyền thừa vận công, hắn quên mất xung quanh, chuyên tâm tu hành tuyệt học của Thiên Đạo.
Vô Tướng Vô Hình Hóa Tự Tại Pháp gian nan hơn nhiều nếu so với dự đoán của hắn, cần thời gian dài hơn so các Thần Thông mà lúc trước hắn tu luyện, hắn giống như tu lại Đạo Pháp Tự Nhiên Công một lần.
Qua đi vạn năm, hắn mới nhập môn Vô Tướng Vô Hình Hóa Tự Tại Pháp.
Hắn chuẩn bị trước sáng tạo một nhánh chủng tộc, một nhánh chủng tộc cùng loại như thần linh vậy, trời sinh ẩn chứa lực lượng cường đại, nhưng không có năng lực sinh sôi.
Một ngày này, Đại La tiên vực rơi xuống một trận mưa to bàng bạc trước nay chưa từng có, bao trùm chín thành đất đai, vô số hồ nước, đại dương mênh mông đều nổi lên gợn sóng, chúng sinh hưởng thụ lấy trận mưa lớn này.
Một vài Tiên Đế cũng đang nhìn mưa rơi, cảm ngộ đạo pháp tự nhiên.
Mưa to huyên náo, nhưng cũng mang đến an bình cho chúng sinh, những Tiên Đế đang vì Đại La mà hấp tấp nhìn mưa rơi lại thấy tâm trở nên yên tĩnh, riêng phần mình nhìn xem trận mưa to trăm vạn năm không có này.
Mưa to liền mấy ngày, sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời mọc, chiếu rọi thiên hạ, phía trên đám mây hiện ra cầu vồng vượt ngang sông núi, tráng lệ vô song.
Trong từng đám từng đám mây bỗng nhiên lần lượt hiện ra từng bóng người, tất cả đều là thiếu niên thiếu nữ, người mặc vân vụ hà y, bọn hắn tự do bay lượn, mười phần hoạt bát.
Khương Trường Sinh nhìn hết một màn này ở trong mắt.
Khương Trường Sinh nhìn chủng tộc mình sáng tạo, không tính đặc biệt hài lòng, nhưng cũng không có thất vọng, dù sao cũng là mới nếm thử.
Hắn tiêu hao không chỉ pháp lực, còn có lực lượng công đức của bản thân.
Thân là người sáng tạo Tiên đạo, công đức của hắn tự nhiên nhiều nhất, bất kỳ sinh linh gì tạo ra công đức, hắn cũng bởi vậy đạt được bộ phận công đức.
Ngoại trừ công đức, hắn còn có khả năng lợi dụng hết thảy của mình thi triển Vô Tướng Vô Hình Hóa Tự Tại Pháp.
Như thế nào vô tướng vô hình, nói cũng không phải là sự vật hắn sáng tạo, mà là liên hệ giữa sự vật hắn sáng tạo và hắn là vô tướng vô hình, không thể bắt, không thể thôi diễn.