Chương 1245 Lửa giận của Đạo Diễn (2)
Một đạo thân ảnh đi trên con đường ánh sáng bảy màu, chính là Thế Diễn Thiên lúc trước mong muốn cứu vớt Khương Trường Sinh.
Thế Diễn Thiên thoạt nhìn không có gì khác hơn một triệu năm trước, trên mặt hắn mang vẻ từ bi, mi tâm của hắn bởi vì thói quen cho nên xuất hiện nếp nhăn.
Đi đi, trên con đường ánh sáng bảy màu dần dần hiện ra các thân ảnh khác, tất cả đều là bộ dáng nhân tộc, chẳng qua là hỉ nộ ái ố biểu hiện rõ ràng, Thế Diễn Thiên bình tĩnh đi, không chào hỏi ai.
Rất lâu.
Một đạo thân ảnh bỗng nhiên đụng vào Thế Diễn Thiên, nhưng chỉ va chạm nhẹ nhàng, cũng không có ác ý, Thế Diễn Thiên liếc mắt nhìn sang, hỏi:
- Ngươi tới làm cái gì? Bây giờ ta là người mang tội.
Người tới là một thiếu niên, người mặc áo trắng đai lam, phong thần tuấn dật, trên mặt tràn đầy nụ cười.
- Tội kia của ngươi tính là gì, huống chi bây giờ Đạo Diễn có việc lớn muốn hành động, đều điều động ngươi, sợ gì tội lỗi.
Thiếu niên cười nói.
Sự xuất hiện của hắn hấp dẫn ánh mắt không ít người tu hành Đạo Diễn xung quanh.
Thế Diễn Thiên khẽ nói:
- Tội lỗi của ta xác thực có thể bị xem nhẹ, nhưng ngươi là Tiểu Diễn Thánh, ngươi tới gần ta, tất sẽ bị người có ý lợi dụng, sẽ nhắc lại chuyện xưa cho phía trên.
Thiếu niên được xưng là Tiểu Diễn Thánh thân cận ôm bờ vai của hắn, cười nói:
- Tiểu Diễn Thánh, cuối cùng vẫn có chữ ‘tiểu’, ngươi đến cùng làm sao vậy, từ khi sau khi trở về, ngươi giống như biến thành người khác, trước kia ngươi muốn cứu vớt ta, đều là ngươi dây dưa ta, hiện tại làm sao trái ngược, chẳng lẽ ngươi biết được Lục Diêm Diễn Thiên là chết như thế nào?
Nhắc đến Lục Diêm Diễn Thiên, không ít người nhìn sang.
Thế Diễn Thiên mặt không đổi sắc, nói:
- Không biết, cho dù biết được, ta cũng sẽ không nói, tội nghiệt của Đạo Diễn đã rất sâu nặng, không thể tái tạo mầm tai vạ.
Tiểu Diễn Thánh bĩu môi nói:
- Ngươi nha ngươi nha, đi lầm đường, nếu không phải chúng ta thuộc về Đạo Diễn, với hành động của ngươi, đặt ở các đạo thống khác, phải chết bao nhiêu lần?
Đạo Diễn làm việc bá đạo, nhưng bên trong lại rất khai sáng, ngoại trừ cần thiết phục tùng ra, quyền nói chuyện là hết sức tự do, người từ bi, ưu sầu giống như Thế Diễn Thiên cũng không phải số ít, thậm chí có người càng bi quan khoa trương hơn, vô luận nói cái gì, đều không đến mức bị trừng trị, Đạo Diễn thậm chí còn có thể kích thích thiên phú tâm tình của bọn hắn.
Thế Diễn Thiên cười cười, lười nhác phản bác.
Con ngươi Tiểu Diễn Thánh đảo một vòng, nói:
- Ngươi muốn biết lần hành động này cần làm chuyện gì?
- Chuyện gì?
- Liên quan tới Đại Đạo sinh cơ, liên quan tới phản kích đối với Huyền Mệnh, Trấn Xu, lần này, phía trên thật sự tức giận, Kiếm Đố Diễn Thánh ngã xuống đến nay vẫn là cái gai của Đạo Diễn.
Tiểu Diễn Thánh nghiêm túc nói, lời nói tràn ngập hưng phấn.
Nhắc đến Kiếm Đố Diễn Thánh, Thế Diễn Thiên cũng lộ ra vẻ ưu sầu.
Kiếm Đố Diễn Thánh vẫn lạc tạo thành chấn động trong Đạo Diễn lớn ra sao, chỉ có bọn hắn rõ ràng, đây chính là Diễn Thánh, hàng ngàn vạn năm đến này, lần đầu tiên có Diễn Thánh ngã xuống, còn là dưới tình huống Huyền Mệnh, Trấn Xu đang vây công Đạo Diễn.
Trăm vạn năm qua, Đạo Diễn đang một mực tích súc lửa giận.
Tiểu Diễn Thánh tiếp tục nói:
- Căn cứ theo ta hiểu rõ, Đạo Diễn đã có ba ngàn vạn năm không có triệu tập hết thảy Diễn Thánh, Diễn Quân, Diễn Thiên giống như vậy, đây là muốn làm đại sự, đại loạn nhất định ra anh hùng, lần này đại chiến, ta nhất định phải gỡ xuống chữ ‘tiểu’ của ta.
Thế Diễn Thiên vừa nghĩ tới sắp đại chiến, hắn càng sầu lo, tiếp theo lại phải chết bao nhiêu người?
Hắn không khỏi suy nghĩ đến Đạo Tổ trong Hư Không Vô Tận.
Đã nhiều năm trôi qua, cũng không biết Đạo tổ đã mạnh bao nhiêu?
Hắn chỉ biết hiểu Nộ Diễm Diễn Quân là bởi vì Lục Diêm Diễn Thiên mà chết, chết trong tay Đạo Tổ, mà Kiếm Đố Diễn Thánh, hắn không biết được, hắn nghĩ tới có phải Đạo Tổ hay không, nhưng lại cảm thấy không thực tế.
Càng ngày càng nhiều Diễn Thiên buông xuống, phần lớn đều vội vàng bước đi, phần cuối thất thải quang đạo bắt đầu xuất hiện một cánh cửa ánh sáng.
Tiểu Diễn Thánh nói không ngừng, nhưng Thế Diễn Thiên đã nghe không vào, tâm tư bắt đầu tung bay....
...
Từ khi Đại La tiên vực sinh ra năm vị Đại La, tâm tư Khương Trường Sinh càng định, hắn cũng không có đặc biệt chờ mong vị Đại La kế tiếp, cho nên an tâm tu luyện.
Trên thực tế, sau khi ba vị Đại La sinh ra trước nhất, cũng làm cho tâm những Tiên Đế đang căng cứng kia thư giãn, dẫn đến một đoạn năm tháng dài đằng đẵng về sau, một mực không có Đại La sinh ra.
Mỗi năm đi qua.
Khương Trường Sinh đột nhiên mở mắt, hắn bấm ngón tay tính toán, lần này bế quan lại có mười một vạn năm thời gian.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía bên ngoài Sâm La Vạn Tượng Thiên Trợ Trận, giờ phút này đang có người đang chiến đấu, chính là Kiếm Thần, hắn đang chiến đấu cùng một sinh linh có khí tức cùng loại Đại Ám Thừa Thiên.
Trong những năm tháng hắn bế quan, thường xuyên có sinh linh tới gần Đại La tiên vực, phần lớn đều lựa chọn lách qua, nhưng luôn có tồn tại không có mắt, bất quá đều bị các Tiên Đế trấn áp, Đại La cũng không có ra tay.
Tồn tại khủng bố giống như Đại Ám Thừa Thiên cũng ít khi thấy, cho nên Khương Trường Sinh một mực không có mở mắt.