← Quay lại trang sách

Chương 1267 Khẩn cầu công đức, phúc duyên chi đạo (2)

Cùng lúc đó.

Phía trên, trên nhánh cây cao mấy ngàn vạn dặm, Khương Trường Sinh mở mắt.

Hắn thấy một trận chiến đấu, một phương trong đó chính là Diễn Quân trước đó mong muốn mạnh mẽ xông tới Đại La tiên vực, vị Diễn Thánh kia cũng ra tay, bọn hắn đang vây công một tôn Đại Đạo Chi Thần mạnh mẽ, giá trị hương hỏa của Đại Đạo Chi Thần tới gần trăm vạn Thiên Đạo giá trị hương hỏa.

Đạo Diễn một phương có hai vị Diễn Thánh ra tay, Diễn Quân thì bày trận, vây khốn Đại Đạo Chi Thần.

Đạo Diễn đại trận rất mạnh, để Khương Trường Sinh mở rộng tầm mắt, hắn không nghĩ tới Đạo Diễn cũng có trận pháp của mình, cầm giữ quy tắc Đại Đạo vùng hư không kia, Đại Đạo Chi Thần bị nhốt phát ra rên rỉ, tựa hồ đang hiệu triệu Đại Đạo Chi Thần khác, cho nên Vô Tự Hống mới bạo động.

Chiến trường kia cách Đại La tiên vực cực kỳ xa xôi, ngay cả Tiên Đế đều không thể thấy.

Khương Trường Sinh chẳng qua nhìn thoáng qua, cũng không có để ở trong lòng.

Quỷ Vực cũng không có mang đến cho hắn sinh tồn ban thưởng, huống chỉ những Diễn Quân đó, trừ phi Đạo Diễn phái hết thảy Diễn Thánh đến tập kích Đại La tiên vực, hắn mới có thể cảm thấy hứng thú.

Vô Tự Hống xao động trong chốc lát, cuối cùng vẫn an phận xuống. Mà Đại Đạo Chi Thần bị nhốt phương xa bắt đầu rơi vào hạ phong, bị hai vị Diễn Thánh hợp lại, đánh cho khí tức càng ngày càng mỏng manh.

Ba ngàn năm sau, Khương Trường Sinh trở lại Tử Tiêu cung.

Hắn thần không biết quỷ không hay thay thế phân thân, Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ không có chút phát giác.

Hắn ngồi bên trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, mở rộng thân thể, trong lòng cảm khái nói:

- Vẫn là ngồi dễ chịu.

Về sau có thể ngồi, liền không đứng.

Khương Trường Sinh liếc nhìn Bạch Kỳ, phát hiện Bạch Kỳ không có tu luyện, mà ngồi ở đằng kia trầm tư suy nghĩ, nhíu mày.

- Ngươi đang phiền não cái gì?

Khương Trường Sinh mở miệng hỏi.

Hắn tự nhiên hiểu Bạch Kỳ đang suy nghĩ gì, nếu cái tên này nghĩ lâu như vậy còn không có nghĩ rõ ràng, vậy hắn trợ giúp.

Dù sao cũng là yêu của hắn, bồi hắn lâu như vậy, há không yêu chuộng?

Bạch Kỳ nghe xong, hoảng hốt ngẩng đầu, đợi nàng ý thức được là chủ nhân đang hỏi, nàng cẩn thận từng li từng tí đi đến trước Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, phát hiện chủ nhân đang mở to hai mắt, nàng kích động lên.

Nàng ghé vào trước đầu gối Khương Trường Sinh, đáng thương nói:

- Chủ nhân, nô gia thật sự nghĩ mãi mà không rõ, ta đến cùng nên đi công đức chi lộ như thế nào?

Khương Trường Sinh nhéo nhéo cằm của nàng, nói:

- Ngươi quên mình kêu cái gì?

- Ta gọi Bạch Kỳ, làm sao vậy?

- Ừm?

- Ngài là nói Phúc Nguyên thánh mẫu?

- Không sai, ngươi có khả năng nghĩ ở trên phúc nguyên, giáo phái, chủng tộc, truyền đạo trên đời này nhìn như lớn mạnh quyền lực của mình, nhưng cũng cho sinh linh nhỏ yếu một loại ‘nguyên’ may mắn, nhưng không có có một loại phương thức nào tặng phúc duyên, nếu như ngươi có thể, công đức của ngươi sẽ càng thêm thuần túy.

Mặt mũi Bạch Kỳ tràn đầy xoắn xuýt, khổ não nói:

- Những đưa phúc khắp nơi, cũng rất mệt mỏi.

Khương Trường Sinh ý vị thâm trường nói:

- Ngươi có khả năng khẩn cầu công đức với Thiên Đạo, để chúng sinh tâm thành thì Linh, chỉ cần tâm thành, có thể đạt được phúc duyên trời ban của ngươi.

- Tâm thành thì linh, nên lựa chọn như thế nào, cũng không thể tất cả mọi người tin ta, ta đều phải cho phúc duyên?

Bạch Kỳ nhíu mày hỏi, trong lòng nàng đã bắt đầu xúc động, nàng trước đó chưa từng nghĩ tới mạch suy nghĩ này, ít nhất không có nghĩ qua lợi dụng Thiên Đạo tản ra phúc duyên.

Khương Trường Sinh nói:

- Vậy dĩ nhiên là công đức trao đổi, phàm nhân có lẽ có linh căn tư chất không được, nhưng dùng làm việc thiện tích lũy công đức, dùng công đức của bản thân đổi lấy đồ vật mình mong muốn, mà ngươi có công đức càng ngày càng mạnh, công đức diệu dụng tuyệt không phải các ngươi có thể tưởng tượng, về sau, công đức sẽ trở thành đồ vật mà đại năng tu tiên truy cầu, thậm chí một cảnh giới nào đó cần dựa vào công đức đi đột phá.

Nói lời này tuyệt đối không phải ngoa, bản thân Thiên Đạo là quy tắc công đức, bây giờ chiếm đoạt những lực lượng quy tắc khác, trở thành Thiên Đạo càng thêm hoàn chỉnh, diêud này đã nói bản thân công đức có khả năng lột xác, Khương Trường Sinh về sau cũng sẽ lợi dụng công đức sáng tạo cảnh giới càng cao hơn, dù sao thì công đức của hắn vô cùng to lớn.

Ánh mắt Bạch Kỳ sáng lên, nàng nghe thấy vậy đã biết được mình tiếp xúc đến tình báo lớn nhất của Tiên đạo, mà tình báo này còn không thể truyền ra ngoài, bằng không nàng sẽ không có ưu thế.

Sau đó, Khương Trường Sinh giảng đạo cho Bạch Kỳ, chủ yếu là giảng Thái Thượng đan đạo, Thiên Công bảo điển, Đại La Trận Pháp Lục cùng với Đại Công Đức Thần Pháp, Bạch Kỳ muốn không ngừng chúc phúc, phải sáng tạo rất nhiều bảo vật, Bạch Kỳ cũng không dám yêu cầu xa vời hết thảy dựa vào chủ nhân, cho nên nghe được chân thành.

Ngàn năm sau.

Giảng đạo kết thúc, Bạch Kỳ bắt đầu luyện đan, Khương Trường Sinh thì đến bên ngoài Đại La tiên vực, sáng lập phương Tiên Vực thứ hai phía dưới Đại La tiên vực, hắn hao hết giá trị khí vận, sáng tạo ra đại thiên địa còn bao la hơn Đại La tiên vực.