Chương 1288 Tiên ma, nhân quả biến hóa (2)
Dưới tình huống một đánh một, vị đệ tử Khương tộc Đế mạch kia rõ ràng áp chế đối thủ, Khương Trường Sinh liếc mắt đã nhìn thấu nhân quả của bọn hắn.
Cũng không phải đệ tử Đế mạch sai, mà là đối phương ngấp nghé chí bảo của hắn, kết quả đá trúng thiết bản.
Khương Trường Sinh an tĩnh xem chiến, đại khái đi qua nửa canh giờ, chiến đấu kết thúc, đệ tử Khương tộc Đế mạch chiến thắng, thành công tru diệt kẻ địch, đối với chuyện này, hắn không có nhúng tay, đây đều là mệnh số nhân quả của cá nhân, đều là tự mình lựa chọn.
Sau khi vị đệ tử Khương tộc kia giải quyết xong thi thể, quay người bay tới phương hướng của Khương Trường Sinh, sau đó nhìn thấy Khương Trường Sinh, hắn lúc này dừng lại, ở trên không trung nhìn xuống Khương Trường Sinh, ánh mắt lấp lánh.
Khương Trường Sinh trêu tức nhìn hắn, muốn nhìn một chút hắn chuẩn bị làm cái gì.
Cuối cùng, tên đệ tử Khương tộc này hạ xuống, mở miệng nói:
- Tại hạ Khương Uyên, đạo hữu tới nơi đây, cũng phải cẩn thận, vùng này có không ít Ma tông, nếu bị để mắt tới, sẽ rất phiền toái.
Hắn chăm chú nhìn Khương Trường Sinh, trong cảm nhận của hắn, Khương Trường Sinh chẳng qua là một tu sĩ Luyện Khí, nhưng nếu chẳng qua là Luyện Khí, sao dám tới phiến địa vực này?
Hắn hoài nghi Khương Trường Sinh có bí pháp, thậm chí hoài nghi Khương Trường Sinh khả năng đến từ Ma tông.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Khương Uyên, cái tên này thật sự đã rất lâu rồi mới nghe.
- Ồ? Ngươi nghe nói qua ta?
Vẻ mặt Khương Uyên trở nên mất tự nhiên.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Một vị cố nhân cũng gọi Khương Uyên, ta không phải hết sức ưa thích hắn, nhưng lại không thể không chiếu cố hắn, ngươi nói, duyên phận nhân quả thế này, có phải hết sức kỳ lạ hay không?
Nghe được lời Khương Trường Sinh nói, Khương Uyên cảm thấy không hiểu thấu, trong lòng càng thêm đề phòng.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên hứng thú, cười lạnh nói:
- Tốt, không nói nhảm, ta chuẩn bị chiếm lấy huyết mạch của Khương tộc Đế mạch, ngươi đến rất đúng lúc, đụng phải ta, chính là số mệnh của ngươi đã định trước tuyệt vọng.
Oanh.
Một cỗ khí tức cường đại bùng nổ dâng trào để Khương Uyên cả kinh lui nhanh, lúc này xuất ra từng thanh từng thanh pháp kiếm, hình thành kiếm trận ở quanh thân.
- Thật mạnh, chẳng lẽ hắn là Thái Ất Địa Tiên?
Trán Khương Uyên chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn cũng không phải dựa vào tu vi tiến vào Đế mạch, hắn có thiên tư xuất chúng, tu hành trong thời gian ngắn ngủi, cho nên mới đến Tu Tiên giới Thiên Cảnh lịch luyện, không ngờ gặp một vị Thái Ất Địa Tiên.
Đáng chết!
Khương Uyên mặc dù hoảng hốt, nhưng vẫn cấp tốc phát động thế công, hai tay kéo ra, mấy chục thanh phi kiếm bay lên, cùng nhau đâm thẳng tới Khương Trường Sinh, mỗi một thanh phi kiếm đều bắn ra hào quang màu tím, sông núi phía sau rung động kịch liệt, thậm chí dẫn tới tuyết lở.
Khương Trường Sinh đưa tay đánh ra một chưởng.
Oanh!
Mấy chục thanh phi kiếm nổ nát vụn, Khương Uyên vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đánh bay ra ngoài, gân cốt đứt từng khúc, rơi vào trên vách núi đá, nện đến vách núi đứt gãy, ngay sau đó đã bị băng tuyết cuồn cuộn bao phủ.
Khương Trường Sinh vừa ra tay đã khiến Khương Uyên ăn vào đau khổ.
- Tiểu tử, đừng để ta thất vọng, có thể đạt cơ duyên được trong tay của ta hay không, vẫn phải xem lòng can đảm của ngươi.
Mặt Khương Trường Sinh không thay đổi suy nghĩ, theo hắn đánh ra một chưởng, nhân quả của Khương Uyên bắt đầu biến hóa.
Dần dần, Khương Trường Sinh suy nghĩ đến một người khác.
Kim Thiền Tử.
Thì ra là thế.
Khóe miệng Khương Trường Sinh hơi giương lên.
Oanh!
Trong tuyết đọng, Khương Uyên máu me khắp người giết ra đến, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán hắn mở ra, lập loè tử mang, lấp lánh thiên địa, tứ chi hắn mất tự nhiên rủ xuống, tóc tai bù xù, diện mạo dữ tợn như Ma Thần hàng thế nhìn chằm chằm vào Khương Trường Sinh.
- Khương tộc huyết mạch cũng là thứ mà ngươi có thể mơ ước? Cho dù chết, ta cũng không cho phép ngươi nhục nhã Khương tộc.
Khương Uyên nổi giận nói, Đại Đạo Chi Nhãn trợn to, một tia tử quang ẩn chứa khí tức đáng sợ bắn ra, quét ngang giữa không trung, một đường giết tới trước mặt Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh đứng ngạo nghễ trên mặt đất, không có nhúc nhích, chẳng qua là đạo bào chấn động, tử quang đáng sợ kia trong nháy mắt tiêu tán, hình thành sóng khí mà mắt thường có thể thấy lay động đất trời, biển mây trên trời theo đó tản ra, giống như thương khung bị trảm làm làm hai nửa.
Khương Uyên trừng to mắt, toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Hắn đã vượt qua cực hạn, để lực lượng của mình đi đến độ cao trước đó chưa từng có, vậy mà không thể làm bị thương đối phương một chút.
- Ngươi đã có giác ngộ chết đi, vậy thì đi chết đi.
Âm thanh của Khương Trường Sinh đạm mạc truyền đến, một cỗ sát ý làm hồn phách rét lạnh khóa chặt Khương Uyên.
Khương Uyên cắn răng, cố nén thân thể đau đớn, hắn lần nữa lao thẳng đến Khương Trường Sinh.
Hắn vừa động, Khương Trường Sinh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cả kinh, con ngươi của nhiên phóng to, một ngón tay điểm lên trán của hắn, Đại Đạo Chi Nhãn của hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ cảm giác áp bách, giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị nghiền nát.
- Ngươi quá yếu, đại đạo chi nhãn của ngươi không đáng để ta có được đến