← Quay lại trang sách

Chương 1287 Tiên ma, nhân quả biến hóa (1)

Côn Luân giáo chủ hít sâu một hơi, hắn bỗng nhiên ý thức được của mình cần phải trở về.

Có việc, nhất định phải đối mặt.

Trước đó, hắn cũng nghe đến âm thanh của Đạo Tổ, biết được Thái Sơ Cửu Thánh sinh ra, nguyên nhân chính là như thế, hắn mới kém chút sinh ra tâm ma.

Mà đạo thân ảnh vừa rồi cũng không phải tà ma, mà là Tà Túy du đãng ở trong hư không, Côn Luân giáo chủ cảm giác mình xử lý không được nó, chỉ có thể nhớ lại Tiên đạo.

Hắn quyết định đi tìm Đạo Tổ.

Đạo Tổ cao cao tại thượng, nhưng hắn cảm giác Đạo Tổ chưa hẳn sẽ không cứu hắn, mà tà ma đã để mắt tới Tiên đạo, việc này nhất định phải sớm ngày để Đạo Tổ biết được.

Côn Luân giáo chủ đứng dậy, nhích người chạy về Đại La tiên vực.

Hắn không có phát hiện sâu trong hư không phía sau hắn, có ma khí cuồn cuộn đang cùng theo, thỉnh thoảng tan biến, thỉnh thoảng hiện hình, cực kỳ quỷ dị....

- Dạy ta tu tiên? Chỉ bằng tiểu đạo trưởng ngươi, chớ nói lời mê sảng.

Ở giữa rừng núi, trong một thạch đình, một thư sinh cõng hòm thư sách một bên lau mồ hôi nóng trên mặt, một bên nói.

Khương Trường Sinh ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng cười nói:

- Ta thấy ngươi tích lũy công đức mười thế, nhưng đời này long đong, gặp nhau tức là duyên, muốn kéo ngươi lên một chút, ngươi thật muốn từ chối?

Thư sinh thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, mặt mũi tràn đầy vẻ mệt mỏi, hắn nghe được lời mê sảng của Khương Trường Sinh, bắt đầu nghiêm túc dò xét Khương Trường Sinh.

Vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, hắn cũng nhìn thấy Tu Tiên giả, thậm chí còn gặp được quỷ thần, hắn vì thế còn viết một quyển sách, giấu ở trong hòm thư sách của hắn.

- Ngươi còn có thể thấy kiếp trước của ta? Vậy ngươi hiện ra thủ đoạn của Tiên gia xem?

Thư sinh nhíu mày hỏi, trong lòng hắn cũng ôm một tia hi vọng.

Khương Trường Sinh đưa tay, giữa thiên địa nhấc lên gió lớn, gào thét mà qua, khiến cho rừng núi lay động, như sóng biển liên tiếp.

Thư sinh bị thổi vội vàng nắm chặt cọc gỗ bên cạnh, dưới vẻ mặt kinh hãi của hắn, tay phải Khương Trường Sinh vừa nắm, sóng gió giữa thiên địa trong nháy mắt dừng lại.

Lần này, thư sinh bị hù dọa.

Hắn lúc này buông xuống hòm thư sách, quỳ lạy Khương Trường Sinh, không ngừng dập đầu.

- Tại hạ có mắt như mù, xin tiền bối tha thứ, tại hạ nguyện thỉnh giáo tiền bối pháp môn tu tiên.

Thư sinh cực kỳ xúc động, hắn hàng năm khảo công danh thất bại, bản thân đã mất đi lòng tin, nếu có thể có một con đường khác, hắn nguyện ý tuyển chọn, huống hồ đây là một con đường lột xác phàm thành tiên.

Khương Trường Sinh đưa tay, ngón trỏ điểm tới hắn, hắn ngẩng đầu, con mắt đối mặt với đầu ngón tay của Khương Trường Sinh.

Thư sinh trong nháy mắt hốt hoảng, trong con mắt phản chiếu ra thân ảnh Khương Trường Sinh tĩnh toạ tu luyện.

Không biết đi qua bao lâu, trời dần dần đen.

Khi thư sinh khi tỉnh lại, phát hiện trong đình cũng chỉ có một mình. Hắn vội vàng đứng lên, tìm kiếm khắp nơi, cao giọng hô:

- Tiền bối! Tiền bối! Tiền bối.

La lên rất lâu, cũng không có đạt được đáp lại, thư sinh lúc này mới xác định vị tiền bối kia đã đi, nhưng trong đầu của hắn nhiều thêm một bộ công pháp.

Kim Thân quyết...

Sông lớn thao thao bất tuyệt tuôn trào không ngừng, Khương Trường Sinh đứng ở vách đá, nhìn từng cơn sóng bàng bạc đập vào bờ, suy nghĩ của hắn tung bay.

Chẳng biết tại sao, những năm nay hành tẩu nhân gian, hắn thường xuyên nghĩ đến Địa Cầu ở kiếp trước.

Mặc dù trở thành Đại La, đưa ý chí đến quá khứ tương lai, hắn cũng không tìm tới Địa Cầu trước kia, có lẽ Địa Cầu tồn tại ở trong quá khứ càng cổ lão, cũng hoặc là tương lai càng xa xôi hơn.

- Cần gì để ý quá khứ, nếu muốn, không bằng sáng tạo một thiên địa mà ta luôn hoài niệm.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn quyết định đi hết nhân gian một lần sẽ sáng tạo ra một mảnh đại địa, nơi đó có văn minh cổ đại mà hắn nhận biết ở Địa Cầu.

Tựa như trước đó lúc đạo thống phản thần gặp phải Thiếu Hạo, Hình Thiên, bọn hắn chính là nhân vật truyền thuyết trong thần thoại trong kiếp trước của hắn trí nhớ.

Khương Trường Sinh cất bước tiến lên, lăng không mà đi, từng cơn sóng đánh tới, tung tóe ở trên người hắn, hắn cũng đang hưởng thụ lấy phần mát mẻ này.

Hắn tuy đi bộ, nhưng lộ trình hắn đi một năm là khoảng cách mà phàm nhân dùng cả một đời không thể bước qua, nhưng phạm vi của Thiên Cảnh cực lớn, một nửa cương thổ của Côn Luân giới đều thuộc về Thiên Cảnh.

Trên đường đi, Khương Trường Sinh gặp được không ít Tu Tiên giả đấu pháp, thậm chí còn có người muốn tìm hắn để gây sự, tự nhiên là không có quả ngon để ăn.

Dần dần, hắn đi đến đỉnh núi ngọn tuyết rất cao, đứng trên đồng cỏ ngẩng đầu nhìn lại, phong cảnh sông núi đầy tráng lệ.

Dưới cái nhìn soi mói của hắn, phần cuối sông núi có hai bóng người đang đấu pháp, dẫn đến thiên địa khẽ run.

Nếu những người khác, Khương Trường Sinh có thể nhìn một chút rồi không để ý đến, nhưng một người trong đó đến từ Khương tộc, hơn nữa còn là đến từ Khương tộc Đế mạch.

Từ khi đi qua chỗ tương lai của Khương Tầm, Khương Trường Sinh một mực duy trì tâm tính hoài nghi đối với Khương tộc Đế mạch, cho nên hắn cũng không có đặc biệt chiếu cố Khương tộc, bằng không dùng tư chất thiên kiêu của Khương tộc Đế mạch, lại thêm hắn chỉ điểm, Thái Sơ Cửu Thánh tất có một người trong Khương tộc Đế mạch.