Chương 1310 Khí Linh, Ma nguyên (1)
Dùng khí độ của Đạo Tổ, tất sẽ không quên hắn, chỉ có một khác khả năng.
Chính là...
Côn Luân giáo chủ không dám nghĩ tiếp, thân thể run rẩy.
Các Ma Ảnh còn đang mê hoặc hắn, xé mở vết sẹo trong lòng hắn, miêu tả khả năng hắn không dám nghĩ.
Một lát sau.
Ngay lúc Côn Luân giáo chủ không thể nhịn được nữa, một hồi gió mạnh đột kích, nhóm Ma Ảnh cả kinh dồn dập chui vào trong cơ thể hắn, biến mất không thấy gì nữa.
Rất nhanh, một đạo thân ảnh thừa theo gió mà đến.
Người này thân mặc đạo bào màu đen, khuôn mặt tang thương, cõng một mộc quan to lớn, khí chất cả người hết sức âm lãnh.
Chính là Phong Dục nhận được pháp bảo của Khương Trường Sinh, nương tựa theo Hỗn Nguyên thần phù trợ giúp, Phong Dục đã trở thành Tiên Đế đứng đầu nhất, bắt đầu xông xáo Đại Thiên thế giới.
Phong Dục đi vào trước mặt Côn Luân giáo chủ, nhíu mày hỏi:
- Chúng ta không phải đã gặp qua?
Côn Luân giáo chủ cảm nhận được khí tức của hắn, vẻ mặt dừng một chút, nói:
- Đều là tu tiên, chẳng có gì lạ.
- Tình trạng của ngươi tựa hồ hết sức không thích hợp, cần giúp một tay không?
Phong Dục chăm chú nhìn Côn Luân giáo chủ hỏi, trong lòng hắn có một âm thanh chỉ dẫn lấy hắn tới chỗ này.
Côn Luân giáo chủ lắc đầu nói:
- Ta không sao, bất quá ta vừa hay có việc muốn hỏi ngươi, Đạo Diễn có tập kích Tiên đạo không?
Hắn đã trải nghiệm được sự khủng bố của Ma, không muốn bị đối phương lôi xuống nước.
Phong Dục biểu lộ cổ quái, nói:
- Dĩ nhiên tập kích qua, mà đã qua vạn năm, ngươi như thế nào không biết?
- Mấy vạn năm trước, bản thân bị trọng thương, một mực không có cơ hội trở về, vạn năm trước nghe nói việc này, rất lo lắng.
Côn Luân giáo chủ nói rõ lí do giọt nước không lọt, Phong Dục không có hỏi nhiều, hắn tiếp tục nói:
- Đạo Diễn xác thực tạo thành phiền toái không nhỏ cho Tiên đạo, nhưng Chủ nhân Đạo Diễn cùng hai vị Thuỷ Tổ đều chết trong tay Đạo Tổ, bây giờ Đạo Diễn đã không phải bá chủ, đang gặp Huyền Mệnh, Trấn Xu truy sát, mà Đạo Tổ cũng được vinh dự trở thành cường giả mạnh nhất hư không, thân phận của Tiên đạo đã thay đổi, ngươi ngày sau hành tẩu hư không, càng thêm cẩn thận, không thể nói trước có người muốn mượn thân phận của ngươi, chui vào Đại La tiên vực.
Nghe vậy, Côn Luân giáo chủ kinh hỉ, trong lòng thở dài một hơi, hắn đồng thời nghe thấy Ma ở trong lòng kinh hô không có khả năng, cái này khiến hắn vô cùng sảng khoái.
- Ngươi cao hứng cái gì, Tiên đạo vẫn còn, nhưng Đạo Tổ vẫn như cũ không để ý tới ngươi kêu gọi, ngươi không càng buồn hơn?
Ma tức đến nổ phổi nói, đáng tiếc, Côn Luân giáo chủ đã không quan tâm.
Côn Luân giáo chủ nhìn về phía Phong Dục, ánh mắt trở nên ôn hòa, hắn nói khẽ:
- Đa tạ đạo hữu vì ta giải ưu, ngươi lại tiếp tục đi đường đi, ta còn phải tiếp tục ở đây dưỡng thương.
Phong Dục bỗng nhiên suy nghĩ cái gì, híp mắt hỏi:
- Ngươi là Côn Luân giáo chủ?
Côn Luân giáo chủ, đây chính là một cái tên hết sức cổ lão, đã sắp bị người quên lãng.
Hơn một triệu năm trước, không có Thái Sơ Cửu Thánh, Côn Luân giáo chủ chính là người thứ hai trong Tiên đạo, gần với Đạo Tổ, chẳng qua sau này bị đám người Vạn Phật thủy tổ vượt qua, một mực không có chứng được Đại La, sự tích của hắn cũng bị Tiên Đế dùng để chứng minh Đại La có bao nhiêu khó khăn.
Côn Luân giáo chủ rời khỏi Đại La tiên vực đã rất nhiều năm, thậm chí có người nói hắn đã vẫn lạc tại thiên ngoại, Phong Dục không ngờ mình có thể ở chỗ này gặp được Côn Luân giáo chủ.
- Không sai.
Côn Luân giáo chủ thản nhiên nói, ánh mắt đối phương dị dạng, thật không có làm hắn không thoải mái, hắn sớm đã tiếp nhận địa vị giảm xuống.
Đúng lúc này, Phong Dục bỗng nhiên ra tay, một chưởng vỗ tới hắn, pháp lực sục sôi đè ép ngàn vạn thiên thạch bốn phía thành bột mịn, cấp tốc bao phủ hắn.
Côn Luân giáo chủ vốn có thương thế, lại thêm không có bố trí phòng vệ, căn bản chưa kịp phản ứng.
- Ngươi …
Côn Luân giáo chủ động dung, hậu bối Tiên đạo hiện tại đã thích ứng Đại Thiên thế giới như thế sao?
Mặt Phong Dục không chút thay đổi nói:
- Tiền bối, xem ra ngươi bị vật liệu trong cơ thể ngươi cuốn theo, vậy để ta cứu ngươi rời khỏi khổ hải đi!
Hữu chưởng của hắn túm một cái, thân thể Côn Luân giáo chủ lập tức tiêu tán ra ma khí đáng sợ, cấp tốc khuếch tán.
- Ngươi đến tột cùng là ai? Ngươi làm sao phát giác được ta.
Ma phát ra âm thanh đầy kinh sợ, ma khí cuồn cuộn bao trùm vùng hư không này, muốn bao vây Phong Dục.
Phong Dục cười lạnh nói:
- Trong cơ thể ta cũng có một vật, nó nói nó muốn nuốt ngươi!
- Cái gì?
Ma hoảng sợ nói, không đợi nó phản ứng gì, Phong Dục lấy ra mộc quan sau lưng, cấp tốc mở mộc quan ra, hấp lực khủng bố bùng nổ, liên tục không ngừng thôn phệ ma khí xung quanh.
Côn Luân giáo chủ khó tiếp thụ hiện thực.
Mặc dù hắn không có đi đến Đại La, nhưng hắn vẫn cho rằng của mình là Tiên Đế đứng đầu nhất phía dưới Đại La, ngay cả hắn đều không làm gì được Ma, vị hậu bối ấn tượng không sâu này lại xem Ma như con mồi?
Chẳng lẽ sau khi hắn đi, Tiên đạo đã xưa đâu bằng nay?
Đại La tiên vực, Tam Thập Tam Trọng Thiên, trong Tử Tiêu cung.
Khương Trường Sinh mở mắt, toàn bộ đại điện trong nháy mắt trở nên sáng ngời, hắn bấm ngón tay tính toán mình lúc này mới bế quan năm vạn năm.
Quá ngắn.
Khương Trường Sinh có loại cảm giác khó chịu vì bị quấy nhiễu mộng đẹp, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía sâu trong hư không, đồng thời diễn toán người mạnh nhất trong từng phạm vi.