Chương 1309 Tiên chính là tiên, ma chính là ma (2)
Nghe vậy, nữ tu sĩ yên lặng, hai vị nam tu sĩ khác cũng ngầm cho phép.
Thật tình không biết, trên biển mây ở chân trời, Tô Dần nghe nói như thế, không khỏi thở dài.
Hắn sớm đã đoán được sẽ như thế, nhưng chính tai nghe thấy, vẫn hết sức không yên tâm, hắn cũng không trách bốn người này, bọn hắn xác thực không đường có thể đi.
Trên thực tế, hắn đã gặp được rất nhiều tình huống như vậy, hắn có dự cảm Thiên Đình sắp gặp đại kiếp.
Bây giờ Thiên Đình đã là quái vật khổng lồ bao phủ Hư Không Vô Tận, số lượng Chính thần vượt qua trăm vạn, người có tiên vị quá trăm triệu, thiên binh thiên tướng nhiều vô số kể, tùy tùng Thần Giả cùng thần bộc càng không cách nào tính toán, Thiên Đế cũng không thể giám thị đến mỗi một vị tiên thần, dưới tình huống không có ngoại địch, Thiên Đình góp nhặt mâu thuẫn càng ngày càng nhiều, bốn người vừa rồi kia chẳng qua là một ảnh thu nhỏ.
Thiên Đế thiết diện vô tư, dù cho Chính thần tàn sát phàm linh, cũng sẽ bị trấn áp tới địa ngục chịu khổ, nhưng rất nhiều phàm nhân chỉ sống trăm năm, ngàn năm lại cảm thấy Chính thần chịu khổ mười vạn năm không tính là trừng phạt, nhất định phải gọt thần vị của hắn.
Trừ cái đó ra, còn có Chính thần tranh đấu gay gắt, cố ý thiết kế để mặt Chính thần khác thương tổn tới phàm linh, đây cũng là nguyên nhân Thiên Đế khó xử, người có thể trở thành Chính thần, không ai là góp nhặt bàng đại công đức, nếu như bởi vì Chính thần giết mấy trăm người liền xóa đi công đức cứu vớt ngàn tỉ phàm linh, cái này cũng sẽ khiến trái tim tiên thần khác băng giá.
Theo Tô Dần, tiên thần và phàm linh đã tách rời, lập trường khác biệt, mâu thuẫn chỉ có thể càng ngày càng lớn.
- Được rồi, ta chỉ cần làm tốt việc nằm trong phận sự, ta cũng không phải Thiên Đế, người nào phạm sai lầm, ta sẽ đánh người đó! Quản như vậy nhiều làm gì.
Tô Dần hừ lạnh một tiếng, không đi nghĩ những chuyện phiền lòng kia nữa.
Hắn tiếp tục chạy tới Nam Túc đại thiên địa, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Nghe nói Yêu Vương của Nam Túc đại thiên địa chính là đồ đệ của Thiên Cương Tam Thập Lục Thiên Tướng của Thiên Đình, sau khi thành tựu Tiên Đế, chiến lực không tầm thường, hy vọng có thể mang đến cho hắn một chút áp lực.
Nhân sinh của Đấu Chiến tiên thánh hết sức khô khan, Tô Dần chưa từng bại qua, hắn hiện tại hy vọng có thể gặp được đối thủ mạnh mẽ một chút, để cho chiến đấu của mình trở nên đặc sắc.
Trong hư không u ám, vô số thiên thạch trôi nổi tại đây, trên một khỏa thiên thạch trong đó, có một đạo thân ảnh đang ngồi, chính là Côn Luân giáo chủ.
Toàn thân Côn Luân giáo chủ quấn quanh đầy ma khí, đầu đang rung động, nhíu mày, tựa hồ đang chịu đựng một loại đau đớn khó tả nào đó.
Bỗng nhiên.
Côn Luân giáo chủ đột nhiên mở mắt, gầm thét một tiếng, hai mắt biến thành màu máu, giữa mi tâm tràn ra sát khí, ngưng tụ thành từng tôn nhân ảnh thần bí màu đen, vây khắp xung quanh.
- Ngươi còn không chịu từ bỏ sao?
- Đạo Tổ nghe không được tiếng lòng của ngươi, từ bỏ đi.
- Ma mới là nơi ngươi trở về, đợi Đại Thiên thế giới khôi phục trật tự dĩ vãng, Ma tướng hoành hành Đại Thiên thế giới.
- Tiên ma chi đạo, có lẽ sẽ để ngươi có tư cách dừng chân tại Đại Thiên thế giới cường giả như rừng, ngươi không muốn trở thành tồn tại xây dựng đạo thống à?
Những nhân ảnh thần bí này dồn dập mở miệng nói, không ngừng kích thích Côn Luân giáo chủ.
Côn Luân giáo chủ cắn răng nói:
- Cái gì tiên ma! Tiên chính là tiên, ma chính là ma.
Một đạo nhân ảnh thần bí trong đó mở miệng nói:
- Nếu như Tiên đạo thật chính là Thiên Mệnh sở quy, Đạo Tổ thật không gì không biết, vì sao hắn không thể cứu trợ ngươi đang ở trong khổ nạn, chẳng lẽ bây giờ Tiên đạo có rất nhiều Tiên Đế giống như ngươi, cho nên ngươi đã không trọng yếu ở trong lòng Đạo Tổ nữa?
Tâm thần Côn Luân giáo chủ run lên, hắn xác thực sợ hãi.
Hắn rời khỏi Đại La tiên vực đã có một đoạn thời gian rất dài, từ khi bị ma quấn thân, hắn không cách nào lại tiến vào Thần Du đại thiên địa, cũng không rõ ràng bây giờ Tiên đạo phát triển đến giai đoạn như thế nào.
Chẳng lẽ, hắn thật đã không quan trọng?
Đối mặt Ma líu lo không ngừng, Côn Luân giáo chủ rất phiền, hắn trầm giọng quát:
- Ngươi thổi phồng mê muội, cũng không dám bỏ mặc ta trở về Đại La tiên vực, há không phải nói rõ ngươi hoảng sợ Tiên đạo, hoảng sợ Đạo Tổ?
Vừa dứt lời, một đám Ma Ảnh an tĩnh lại.
Nhưng an tĩnh chỉ kéo dài một lát, một đám Ma Ảnh cùng nhau mở miệng, giận mắng hắn.
- Ngươi biết cái gì, Ma làm sao có thể sợ tiên.
- Chúng ta chẳng qua là không muốn ngươi lại sâu sa vào đầm lầy, Ma mới là ngươi thuộc về!
- Đạo Tổ mạnh hơn, bản thân cũng khó đảm bảo, hà tất trở lại Tiên đạo?
- Đúng đấy, ngươi quên sao, Đạo Diễn muốn tiến đánh Tiên đạo, đã nhiều năm như vậy, chỉ sợ Tiên đạo đã vong!
- Không sai, ngươi tựa hồ nắm giữ lấy một loại biện pháp nào đó liên hệ cùng Tiên đạo, nhưng bây giờ mất đi loại biện pháp này, ngươi không có nghĩ qua Tiên đạo có khả năng đã không còn tồn tại?
Sắc mặt Côn Luân giáo chủ trở nên khó coi, hắn cũng đang lo lắng việc này, vạn năm trước, bọn hắn nghe sinh linh đi ngang qua nói về Đạo Diễn sắp tiến đánh Tiên đạo, bất quá hắn tin tưởng Đạo Tổ không gì làm không được, Đạo Diễn căn bản không uy hiếp được Tiên đạo, nhưng trong những năm này, trong lòng hắn đang không ngừng kể rõ Ma uy hiếp cùng đáng sợ ra sao, chưa từng được Đạo Tổ đáp lại.