Chương 1312 Thọ thần sinh nhật của Đạo Tổ (1)
Ma sao?
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Phong Dục cùng Côn Luân giáo chủ, lặng yên suy nghĩ, Ma kiếp nạn là nhằm vào toàn bộ Đại Thiên thế giới, hắn cũng không cần lo lắng quá nhiều, Đại Thiên thế giới sao mà bao la, tạm thời ảnh hưởng đến không đến hắn, dù sao Tiên đạo còn chưa siêu thoát, không đủ để dẫn tới Ma chú ý.
Bất quá Ma hành động cùng khu vực tịch diệt sụp đổ đồng thời xảy ra, hắn rất khó không liên tưởng cả hai đến nhau.
Chẳng lẽ làm khu vực tịch diệt sụp đổ chính là Ma, không có khu vực tịch diệt, Ma tướng hành động tốt hơn, đồng thời có thể thúc đẩy Đại Thiên thế giới hỗn loạn, dù sao không có khu vực tịch diệt, ở giữa đạo thống sẽ lẫn nhau thôn phệ, Đại Thiên thế giới trở nên càng tàn khốc hơn.
Khương Trường Sinh cũng có chút ngoài ý muốn về nhân quả của Phong Dục, Côn Luân giáo chủ.
Bởi vì Hỗn Nguyên thần phù cùng Ma đều là biến số, cho nên lúc trước hắn không ngờ hai người này có thể sinh ra nhân quả chặt chẽ.
Sau khi Phong Dục giúp Côn Luân giáo chủ diệt trừ Ma, nghe nói Phong Dục muốn xông xáo Đại Thiên thế giới, tìm kiếm cơ duyên, Côn Luân giáo chủ cùng nhau đi tới, lúc trước hắn sở dĩ muốn về Đại La tiên vực, chính là muốn diệt trừ Ma trong lòng, bây giờ Ma đã trừ, hắn tự nhiên muốn làm theo dự định của mình.
Chúng sinh bách thái, chúng sinh đều có nhân duyên tế hội của mình, mà những thứ này đã bện thành một tấm lưới to lớn mà tinh vi ở bên trong Thiên Đạo, gọi là vận mệnh.
Khương Trường Sinh dần dần tiến vào một loại trạng thái cảm ngộ.
Đạo không bờ bến, mà Tiên đạo lấy đạo làm phương pháp tu hành, ở trên con đường này, nhìn thấy hết thảy đều có thể trở thành thời cơ ngộ đạo.
Bây giờ cảnh giới Khương Trường Sinh cao thâm, theo góc độ vĩ mô nhìn lại, ngược lại không dễ dàng ngộ đạo, bởi vì vĩ mô đã là ánh mắt của hắn, tập mãi thành thói quen, ngược lại là những chuyện thật nhỏ kia có thể xúc động hắn.
Theo Khương Trường Sinh nhắm mắt, vòng quay thời gian lần nữa gia tốc....
Thoáng chớp mắt, lại là năm vạn năm đi qua.
Một ngày này, Khương Trường Sinh mở mắt, Bạch Kỳ sớm đã chờ đợi nhiều năm lại gần, nói:
- Chủ nhân, ngài đã hai trăm vạn tuổi, có muốn làm một thọ thần sinh nhật, khắp chốn mừng vui hay không.
Trong lúc bất tri bất giác, Khương Trường Sinh đã đi đến hai trăm vạn tuổi.
Khương Trường Sinh đột nhiên nghe được cái số lúc này, cũng có chút cảm khái.
Đại Cảnh chỉ có hơn ba trăm năm ngắn ngủi, lại giống như đại biểu hơn phân nửa nhân sinh của hắn, bây giờ hồi tưởng lại, thời điểm khi Khương Huyền Chân cầu hắn lên ngôi giống như mới hôm qua.
Khương Trường Sinh vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, thọ thần sinh nhật của hắn, không chỉ là vì hắn.
- Khắp chốn mừng vui coi như thôi, nên làm nhạt hình ảnh của ta trong lòng chúng sinh, không mừng thọ thần cũng được, bảo các cố nhân ngày xưa tới thôi, trở lại Long Khởi sơn.
Khương Trường Sinh trầm ngâm nói.
Bạch Kỳ nghe được câu trước, không khỏi thất vọng, nhưng nghe câu sau, lập tức phấn chấn, lúc này gật đầu đáp ứng.
Nàng nhanh chóng nhanh rời khỏi Tử Tiêu cung, mà Mộ Linh Lạc cũng đứng dậy, hướng tới bên cạnh Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh kéo tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống, hắn hài lòng cười nói:
- Không tệ, đã có Đại La mệnh cách.
Làm người sớm nhất lĩnh hội Đại Đạo quy tắc trừ Khương Trường Sinh ra, tư chất của Mộ Linh Lạc cũng không phải đỉnh tiêm Tiên đạo, nhưng đi qua nhiều năm khổ tu, cuối cùng sắp thành tựu Đại La.
Thái độ tu luyện của Mộ Linh Lạc tuyệt đối là người giống hắn nhất, cũng nên chứng được Đại La.
Mà trong những năm này, Đại La tiên vực đã sinh ra hai vị Đại La mới, tăng thêm Mộ Linh Lạc, tổng cộng mười hai vị Đại La, đợi số lượng Đại La đi đến bảy tám chục, Tiên đạo có thể so với ba đại siêu thoát đạo thống.
Còn chưa trải qua siêu thoát chi kiếp, Tiên đạo đã mạnh mẽ như thế, Khương Trường Sinh cảm thấy nếu như siêu thoát chi kiếp chỉ xảy ra tại Hư Không Vô Tận, Tiên đạo siêu thoát hẳn là ổn, nhưng chỉ sợ siêu thoát chi kiếp sẽ phức tạp hơn trong tưởng tượng của hắn.
- May mắn mà có Thiên Đạo chỉ dẫn.
Mộ Linh Lạc ý vị thâm trường nói.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Đại La tuyệt không phải người khác chỉ dẫn có thể thành, chủ yếu vẫn cần bản thân nàng ngươi bỏ ra đầy đủ nỗ lực.
Mộ Linh Lạc cười cười, cũng không có xoắn xuýt về việc này, nàng bắt đầu trò chuyện về thọ thần sinh nhật, nàng muốn mời cố nhân ngày xưa cùng nhau hoạn nạn tại Vô Tận Hải Dương dự tiệc, nàng cũng đã qua hai trăm vạn tuổi, muốn nhân cơ hội này nhìn cố nhân một chút, đối với điểm này, Khương Trường Sinh tự nhiên không có ý kiến.
- Hai trăm vạn năm đi qua nhân gian sớm đã cảnh còn người mất, cố nhân mười không còn một, có vài người lại muốn nhìn thấy, đã không có khả năng.
Mộ Linh Lạc cảm khái nói, bởi vì hàng năm bế quan, nàng cảm thụ giống như Khương Trường Sinh, hoài niệm thời điểm khi còn ở nhân gian.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Vậy lần này đều gặp một lần đi.
Mộ Linh Lạc gật đầu, sau đó nói về tình huống của một ít cố nhân.