Chương 1313 Thọ thần sinh nhật của Đạo Tổ (2)
Bởi vì với bọn hắn có nhân quả, phàm là cố nhân sống đến bây giờ cũng đã trở thành đại năng của Tiên đạo, dứt bỏ những người trong đình viện Long Khởi quan không đề cập tới, Hắc Thiên, Hoàng Thiên năm đó lập chí muốn làm Yêu Vương đã trở thành tồn tại quyền thế thao thiên trong yêu tộc.
Khương Trường Sinh nghiêm túc nghe về sự lựa chọn nhân sinh của các cố nhân, hắn không có chút kinh ngạc, mặc dù nói đến con cháu của mình, cũng như thế.
Chuyện thọ thần sinh nhật hoàn toàn giao cho Bạch Kỳ đi gánh vác, nàng chỉ dùng không đến trăm năm, đã quản lý hoàn thiện.
Nàng trở lại Tử Tiêu cung, thỉnh hai người Khương Trường Sinh di xuống nhân gian.
Tiên Đế trở về Hư Không Vô Tận, chỉ cần không hiện ra lực lượng vượt qua Tự Tại Thiên sẽ không bị Thiên Đạo khu trục, mà đám người Khương Trường Sinh không nhận quy củ ước thúc, tình cờ phá lệ, không gì đáng trách.
Khương Trường Sinh phất tay, trực tiếp mang theo Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ, Bạch Long trở lại Long Khởi sơn, mà đám người Kiếm Thần, Diệp Tầm Địch sớm đã trở về, còn quét dọn sạch sẽ sân nhỏ.
Mọi người nhìn thấy Khương Trường Sinh, vô ý thức muốn hành lễ, nhưng bị hắn ngăn cản:
- Không cần đa lễ, ít nhất trong thọ thần sinh nhật là không cần lễ tiết.
Mọi người gật đầu, theo đó lộ ra nụ cười.
Ánh mắt Cơ Võ Quân, Ngọc Nghiên Dật nhìn về phía Khương Trường Sinh phá lệ xúc động, sau khi xua tan thần quang, Khương Trường Sinh hiển lộ ra hình dáng làm các nàng hốt hoảng.
Theo đạo hạnh Khương Trường Sinh càng ngày càng cao, hình tượng của hắn trong lòng chúng sinh càng ngày càng mơ hồ, bao gồm cả những người gặp qua hắn.
Ngoại trừ những người ở trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh trong trí nhớ của những người khác, đều không cách nào thấy rõ hình dáng của hắn.
- Tất cả ngồi xuống đi, tâm sự, đều nói đến những năm nay trả qua cái gì.
Khương Trường Sinh cười nói, sau đó dẫn đầu đi đến trước bàn ngồi xuống, những người khác đi theo tới gần.
Một cái bàn đá chỉ có thể ngồi bốn người, sau khi Khương Trường Sinh, Mộ Linh Lạc, Cơ Võ Quân, Ngọc Nghiên Dật ngồi xuống, những người khác riêng phần mình cầm lấy ghế ngồi ở xung quanh, một chút cũng không có giá đỡ của Tiên đạo đại năng, giống như giang hồ hào khách tụ họp.
Diệp Tầm Địch tính cách nhiệt tình nhất mở ra máy hát trước nhất, nói về trắc trở mà bản thân những năm qua gặp phải gặp.
Ở trong Tiên đạo, có rất ít người dám trêu chọc hắn, nhưng ở ngoài Tiên đạo, thế thì rất nhiều, cũng may hắn đều gắng gượng trôi qua.
Mọi người nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng xen vào trêu chọc hắn, nhìn xem Kiếm Thần và hắn vẫn như cũ có thể đấu võ mồm, Khương Trường Sinh rất vui mừng.
Mặc kệ như thế nào, ít nhất người trong viện này không có quên sơ tâm.
Khi mọi người trò chuyện, Bạch Kỳ chào hỏi Bạch Long, Thái Oa, Thanh Nhi bận rộn, còn có từng người từng người nữ yêu bưng tới rượu ngon món ngon từ trong hoàng cung.
Long Khởi sơn tại Thiên Cảnh một mực có ý nghĩa đặc thù, mỗi khi có Thiên Tử muốn lật đổ Long Khởi sơn, sẽ có người Khương tộc đến cảnh cáo, mà theo tuế nguyệt lâu dài, bách tính sớm đã quên lai lịch của Long Khởi sơn, ngay cả đương triều thiên tử không lật xem sách sử, cũng sẽ không biết Long Khởi sơn đã từng có người nào ở.
Mà những năm nay, tin tức tiên thần trở về gặp nhau tại Long Khởi sơn đã sớm truyền ra, bây giờ nhìn xem từng người từng người nữ yêu đẹp như tiên tử chuyển đưa rượu ngon món ngon ở trên không trung, dân chúng trong thành đều đang xem náo nhiệt, thậm chí có tài tử giai nhân mượn cảnh sinh tình, thi từ ca phú hiện khắp Kinh Thành.
Thiên tử đương triều muốn đến Long Khởi sơn bái phỏng, kết quả đến dưới chân núi nhìn thấy một tiền bối của Khương tộc Đế mạch, hắn bị dọa đến vàng đi qua chào hỏi.
- Bái kiến tiền bối, sao ngài lại tới đây? Chẳng lẽ là vì tiên thần trên núi? Nhưng ngài...
Sau khi Thiên Tử hành lễ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Đối mặt hắn là một bạch y nam tử, khuôn mặt thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, giữa mi tâm có Đại Đạo chi văn, cả người lộ ra thần tuấn đến cực điểm.
Bạch y nam tử liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Không nên hỏi thăm thì ít hỏi thăm, mang nhiều người như vậy tới làm gì? Chớ có quấy rầy người trên núi thanh tĩnh.
Trái tim Thiên tử lắc một cái, khi hắn còn là Thái Tử được mang đến Khương tộc Đế mạch tu luyện, khi đó, bạch y nam tử tương đương với sư phụ của hắn, phá lệ chiếu cố hắn, không ngờ hôm nay gặp lại, lại lạnh lùng như vậy, nguyên nhân là người ở trên núi.
Trong lòng của hắn tràn ngập tò mò, trên núi đến cùng là người nào?
Không phải là Thiên Hoàng tới đó chứ?
Đúng lúc này, bạch y nam tử động dung, chỉ thấy hắn quay người hướng hành lễ với chân trời, còn chưa chờ Thiên Tử phản ứng lại, một đám người trống rỗng xuất hiện, cầm đầu chính là Khương Thiên Mệnh.
- Lão tổ, ngài sao lại tới đây?
Bạch y nam tử cung kính hỏi.
Lão tổ?
Thiên tử lập tức khẩn trương, không biết nên hành lễ hay không.
Khương Thiên Mệnh trừng mắt hắn một cái, nói:
- Ta làm sao không thể tới, ta khác biệt với các ngươi nhưng, ta là được lão nhân gia ông ta nuôi lớn, có tư cách lên núi, các ngươi lại tiếp tục chờ, gần đây để lộ tin tức, cũng đừng làm cho người ta xông vào, quấy rầy lão nhân gia ông ta hào hứng!