Chương 1314 Như thật như ảo (1)
Dứt lời, Khương Thiên Mệnh một thân một mình, đi lên đường núi, dù cho đã là Tiên Đế, hắn cũng không có trực tiếp nhảy tới, mà từng bước một leo núi, biểu hiện thành ý của mình.
Hành động của hắn càng làm Thiên Tử hiếu kỳ, người trên núi không phải là Thiên Đế đó chứ?
Nếu như là Thiên Hoàng, Đế mạch chi tổ Khương tộc, cũng không cần chuyên môn trở về chứ.
Đối với Thiên Đế chí cao vô thượng trong thần thoại, Thiên Tử cũng tràn ngập kính ngưỡng, là đế giả, mục tiêu cao nhất không phải chính là Thiên Đế sao?
Bạch y nam tử lườm Thiên Tử một cái, âm thầm thở dài.
Đáng tiếc, Thiên Tử hiện tại vậy mà vào không được Thần Du đại thiên địa, không biết thảm thương, hay là quá hạnh phúc.
Trong thời gian về sau, Thiên Tử cũng không có rời khỏi, đi theo bạch y nam tử cùng nhau duy trì trật tự dưới núi, đồng thời mắt thấy từng người từng người khí thế bất phàm trống rỗng xuất hiện, lại từng người leo núi.
Một bên khác, trong đình viện trên núi, tiếng cười cười nói nói không ngừng.
- Vong Trần, tới tới đây, quét rác đi, sẽ không làm Địa Tiên chi tổ rồi thì quên thân phận trước kia đó chứ?
Bạch Kỳ trêu ghẹo nói.
Vong Trần đại tiên lắc đầu bật cười, hắn xuất ra một cây chổi, bắt đầu tùy ý quét sân.
Kiếm Thần nhìn về phía Vong Trần đại tiên, nói:
- Sắp đến Đại La? Ta cảm giác ngươi sẽ trở thành vì người thứ nhất không cần phi thăng đã có thể chứng được Đại La.
Đại La hai chữ vừa ra, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Vong Trần đại tiên.
Nắm giữ lấy Thiên Địa bảo giám, Vong Trần đại tiên cũng được Thiên Đạo chiếu cố, khí tức càng ngày càng cao thâm mạt trắc, ở đây ngoại trừ Khương Trường Sinh, Kiếm Thần, Mộ Linh Lạc ra, không ai có thể nhìn thấu tu vi của hắn.
- Còn sớm, cảnh giới Đại La quá khó khăn.
Vong Trần đại tiên cười khổ nói, nói lời này để không ít người ở đây cảm thấy đáy lòng chua xót.
Thấy bầu không khí trong viện có chút hạ xuống, Bạch Kỳ tức giận nói:
- Ngươi đây là được tiện nghi còn khoe mẽ, bao nhiêu tu tiên giả ngay cả Tiên Đế đều xa không thể chạm, chủ nhân, ta thấy hắn quá tung bay, ném hắn vào Luân Hồi trọng tu lại một lần đi.
Lời vừa dứt, mọi người buồn cười, Vong Trần đại tiên vội vàng khoát tay nói:
- Không thể không thể, ta quả thật có chút tung bay, về sau không dám nói nữa loại lời này nữa.
Hắn rất muốn trừng mắt Bạch Kỳ, nhưng Khương Trường Sinh ở đây, hắn nhịn được.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Hôm nay không có Đạo Tổ, chỉ có Trường Sinh đạo trưởng.
Nói lời này để mọi người nghe được có chút cảm động, xem ra Đạo Tổ thật hi vọng bọn họ có thể ôn chuyện, ít đi lo nghĩ.
Nương theo rượu ngon món ngon đến đông đủ, trong ngoài đình viện bày rất nhiều bàn ăn.
- Đạo Tổ, ta tới, hôm nay ta mang không ít lễ tốt tới.
Một tiếng cười truyền đến, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người bước nhanh đi vào đình viện, một vài người nhận ra hắn đều lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
Trương Anh.
Đà chủ Kỳ Duyên thương hội trong Thiên Hải lúc trước, vì thành lập liên hệ với Khương Trường Sinh, làm người hầu Đại Cảnh, thường cách một đoạn thời gian đều sẽ tới bái phỏng Khương Trường Sinh, thuận tiện tặng lễ.
Bạch Kỳ cũng thấy sửng sốt, cái tên này còn sống?
Mộ Linh Lạc nghiên cứu Vận Mệnh Chi Đạo nhìn ra nguyên do trong đó, nàng không khỏi nhíu mày, trong lòng tràn ngập chấn kinh.
Đây là thủ đoạn gì?
Khương Trường Sinh cười chào hỏi Trương Anh.
Một lát sau, một lão giả đi vào đình viện, chính là Lý công công Lý Thái Xuân, phụ tá khai triều hoàng đế Đại Cảnh, sau hiệu lực cho Khương Trường Sinh, cuối cùng thọ hết chết già.
Chỉ có số ít người nhớ kỹ Lý công công, cho nên sự xuất hiện của hắn thật không có dẫn tới cảm khái.
Mãi đến khi Tứ Hải hiền thánh xuất hiện, Khương La nhịn không được hô:
- Sư phụ!
Tứ Hải hiền thánh chết một mực là tâm kết của hắn, sau khi bản thân cường đại, cũng không cách nào truy tìm đến vong hồn của sư phụ, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy Tứ Hải hiền thánh.
Khương La lập tức đi đến trước mặt Tứ Hải hiền thánh, kích động ôm hắn.
Tứ Hải hiền thánh cười ha ha nói:
- Tiểu tử ngốc, lớn bao nhiêu, còn khóc sướt mướt.
Lúc này, một hồi kim quang từ trên trời giáng xuống, Thiên Đế mang theo một nhóm tiên thần buông xuống, tới đều là người quen biết Khương Trường Sinh.
Khương Tú, Khương Thiên Sinh, Khương Nghĩa, Khương Thiện, Dương Triệt, Bạch Tôn, Trần Lễ mấy người đều rơi xuống đất, cười chắp tay hành lễ, hòa tan bầu không khí âm u do Khương La mang tới.
Khương Trường Sinh không có đứng dậy, cười nhìn bọn hắn chào hỏi.
Trần Lễ tóc trắng xoá đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, cười nói:
- Đạo Tổ, hôm nay ta nên là thân phận như thế nào?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Đương nhiên là Trần Lễ.
Mộ Linh Lạc yên lặng đứng dậy, vì Trần Lễ nhường đường, thấy thế, Cơ Võ Quân, Ngọc Nghiên Dật cũng đứng dậy, cùng những người khác trò chuyện với nhau.
Trần Lễ cũng không chối từ, sau khi ngồi xuống cảm khái nói:
- Nếu không phải hôm nay, ta không dám mở ra đoạn trí nhớ bị phủ bụi này.