Chương 1322 Biến số, Tru Thiên thương (1)
Khương Trường Sinh một bên luyện đan, một bên cười nói:
- Được, chờ ta luyện xong đan, tự mình đấu pháp với nàng.
- Thật sự quá tốt.
Mộ Linh Lạc phấn chấn nói, nàng bắt đầu nói đến những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này, nàng đang tìm đồng thời tạo nên chân ngã.
Khương Trường Sinh cảm thấy nàng đã tìm đúng, đấu chí trước mắt của nàng cực kỳ giống nàng lúc tuổi còn trẻ, khác biệt Hoa Kiếm Tâm, nàng cũng buông xuống kiếp trước, chuẩn bị đi con đường ở kiếp này.
Rất lâu.
Sau khi Mộ Linh Lạc ra nói xong kinh nghiệm của mình, cảm khái nói:
- Nhân quả thật sự khó mà nắm lấy, không thể tưởng tượng nổi, cảm giác cao thâm hơn Vận Mệnh Chi Đạo.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Có nhân tất có quả, vận mệnh bản thân là do nhân quả bện thành, thôi diễn nhân quả, sẽ biết mệnh số, cả hai chặt chẽ không thể tách rời, đến nỗi đạo nào cao siêu hơn, thật ra không có phân chia cao thấp, chẳng qua là nàng tu hành Vận Mệnh Chi Đạo trước, đối hiểu rõ hơn Vận Mệnh Chi Đạo, càng lạ lẫm về Nhân Quả thôi.
- Nói đến nhân quả, gần đây ta phát hiện trong Đại Thiên thế giới tồn tại một nhóm sinh linh đang tìm biến số, cái gọi là biến số, chính là người vốn nên bỏ mình, nhảy ra Đại Đạo, sống tiếp được, nhân quả sẽ biến thành biến số không thể diễn toán.
Mộ Linh Lạc tò mò hỏi
- Ta xem như biến số sao?
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Nàng là luân hồi đầu thai như thường, bị ta tìm đến thôi, nhân quả của nàng bởi vì ta mà thay đổi, nhưng còn ở trong phạm vi nhân quả có thể tiếp nhận, chân chính biến số là vốn không nên tồn tại, lại tồn tại, có lẽ những sinh linh đang tìm biến số kia, là chịu Đại Đạo chỉ dẫn, mong muốn chữa trị lỗ thủng trong quy tắc Đại Đạo, dĩ nhiên, cũng tồn tại một nhóm sinh linh lòng mang ý đồ xấu khác.
Mộ Linh Lạc như có điều suy nghĩ, mở miệng hỏi:
- Trường Sinh ca ca, chẳng lẽ trong Tiên đạo có biến số?
Khương Trường Sinh gật đầu nói:
- Không sai, còn không chỉ có một vị.
Trong lòng của hắn cảm khái, lúc trước hắn tùy hứng làm việc, sáng tạo ra không ít biến số, chuẩn xác mà nói, phàm là sinh linh đến từ Viễn Cổ Tiên Đạo đều là biến số, chỉ là nhân quả của bọn hắn phụ thuộc với Tiên đạo, ẩn giấu rất sâu, mà Hãi Thiên kế thừa lực lượng sống sót từ Viễn Cổ Tiên Đạo, cho nên biến số hiện ra càng thêm phức tạp.
Trong đó, Côn Luân giáo chủ chết trước khi đến Đại La, mà trước mắt vẫn không thể đột phá đến Đại La, mà các Tiên đạo đại năng khác trong lúc đi đến cảnh giới tối cao trong vận mệnh ban đầu cũng gặp được khốn cảnh trước mắt của Côn Luân giáo chủ, lại xem ai đi tới cảnh giới càng cao trước.
- Chẳng lẽ biến số sẽ mang đến kiếp nạn cho Tiên đạo?
Mộ Linh Lạc nhíu mày hỏi.
Khương Trường Sinh nói:
- Là kiếp, tránh không khỏi, độ là được.
Hắn cũng cảm thấy dễ dàng, bởi vì kiếp nạn này không còn một mình hắn đi độ, Tiên đạo đang nhanh chóng mạnh lên, theo Đại La càng ngày càng nhiều, sau này hắn sẽ không còn một mình tác chiến, thậm chí có khả năng giảm bớt số lần chiến đấu.
Mộ Linh Lạc càng thêm hứng thú về nhân quả, tiếp tục hỏi về nhân quả chi đạo.
Mấy trăm năm sau, hai người rời khỏi Đại La tiên vực, đi vào một mảnh tầng sâu hư không cô tịch bắt đầu đấu pháp.
Mộ Linh Lạc chẳng qua đi đến cảnh giới Đại La thứ nhất, Đại La siêu thoát, đánh cùng với nàng, Khương Trường Sinh tự nhiên không thể toàn lực mà làm, hắn một bên chiến đấu, một bên nhìn trộm phần cuối hư không.
Khu vực Tịch Diệt đã tiêu tán đại bộ phận, hắn có thể thấy không ít sinh linh đến từ lĩnh vực khác chui vào, thậm chí còn có đạo thống cùng nhau hành động, thanh thế to lớn.
Đáng nhắc tới chính là Đạo Diễn lại còn không hề rời khỏi, Huyền Mệnh, Trấn Xu còn đang đuổi giết bọn hắn, chẳng qua cường độ kém xa trước kia, hai đại siêu thoát đạo thống tựa hồ đang chuẩn bị cái gì, phạm vi hoạt động co vào không ít.
Xem ra vẫn là có quan hệ với Đại Đạo sinh cơ.
Mộ Linh Lạc một bên thi triển thần thông, một vừa nhìn khuôn mặt Khương Trường Sinh bị thần quang che đậy, nàng âm thầm nghĩ tới:
- Dùng ánh sáng của pháp bảo che đậy dung nhan, nhìn như nghiêm túc đối đãi, trên thực tế đang muốn che giấu mình đang thật sự không chăm chú?
Nàng không có nhụt chí, ý nghĩ này chợt lóe lên, nàng bắt đầu chuyên tâm chiến đấu, thi triển tất cả vốn liếng.
Tồn tại Đại La rất ít khi luận bàn, nhiều lắm thì luận đạo giảng pháp, dù sao Đại La đều để ý mặt mũi.
Dãy núi liên miên, từ trên biển mây nhìn xuống, như từng đầu Thần Long chiếm cứ phía trên đại địa, thương mang đại khí.
Một chỗ giữa sườn núi, một cây đại thương đứng thẳng, mũi thương chui vào trong nham thạch, thân thương màu bạc điêu khắc long văn, cuối cùng như đuôi rồng, thiêu đốt lên hỏa diễm vĩnh viễn không tắt.
Ở phía trên trên vách núi đá có một nam tử đang ngồi xổm, người này người mặc áo bào màu tím, thiêu hoa văn đơn giản, khuôn mặt anh tuấn, tóc dài tùy ý cột sau đầu.
Hắn chính là đệ nhất thiên tài Tiên đạo hiện thời, Chu Bất Thế.
- Tru Thiên thương. Tru Thiên
Chu Bất Thế nhìn chằm chằm ba chữ to trên cán thương, yên lặng suy nghĩ, mày kiếm nhíu chặt.