Chương 1323 Chương 1323: Biến số, Tru Thiên thương (2)
Hắn đã là Tiên Đế, sớm đã nhảy ra ngoài tam giới, nhưng hắn không thấy rõ vật này từ đâu tới, hơn nữa lúc trước thương này rõ ràng hướng phía hắn rơi xuống, thế là hắn lưu lại ở nơi đây, quan sát thương này, hắn từng cố gắng rút Tru Thiên thương ra, nhưng thất bại.
Ngay cả Tiên Đế như hắn đều rút không ra thương này, Chu Bất Thế luôn cảm thấy thương này có lớn lai lịch.
Chẳng lẽ là pháp bảo của Đại La?
Nhưng vì sao Đại La ném pháp bảo cho hắn, mặc dù có Đại La giáo phái lôi kéo hắn, nhưng hắn còn chưa thấy tận mắt Đại La, cho nên trong lòng hắn tràn đầy hoang mang.
Mấu chốt nhất là hai chữ Tru Thiên.
Hắn biết được thân thế cùng số mệnh của mình, hắn nhất định báo thù cho gia gia và các bậc cha chú, không sớm thì muộn sẽ đối kháng Thiên Đình.
Tru Thiên, tru có thể là Thiên Đình?
Chẳng lẽ có Đại La cũng có ý muốn lật đổ Thiên Đình, cho nên coi hắn làm quân cờ?
Chu Bất Thế cũng không sợ âm mưu dạng này, thậm chí cảm thấy là chuyện tốt, bởi vì như thế có nghĩa hắn có Đại La duy trì.
Đại La cường đại dường nào, tùy tiện một vị Đại La duy trì hắn, hắn có thể thành sự.
- Mặc kệ, trước tiên cần phải rút nó ra, có lẽ đây là một loại khảo nghiệm, chứng minh ta có tư cách Tru Thiên hay không.
Anh mắt Chu Bất Thế lấp lánh, hắn chậm rãi đứng dậy, trống rỗng xuất hiện trước Tru Thiên thương, tay phải nắm chặt thân thương.
Hắn hít sâu một hơi, cánh tay phải đi theo dùng sức.
Ầm ầm.
Đại địa dãy núi vì đó rung động, hắn giống như không phải đang nâng thương, mà đang nâng cả mặt đất.
Rất nhanh, hắn từ bỏ, nhìn như hắn chẳng qua nhấc lên một tay, kì thực đã dùng hết khí lực toàn thân, căn bản không có cách rung chuyển thương này.
- Phẩm giai thương này không đơn giản, là pháp bảo của ngươi sao?
Một đạo tiếng cười truyền đến, Chu Bất Thế cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh chẳng biết lúc nào xuất hiện trên bầu trời phía sau hắn.
Chu Bất Thế âm thầm kinh hãi, hắn không ngờ lại không có phát giác được đối phương đến.
Hắn xoay người, trầm giọng hỏi:
- Đạo hữu xuất quỷ nhập thần, có quá mất lễ phép!
Người đến chính là Đấu Chiến tiên thánh Tô Dần, hắn ở trên cao nhìn xuống đánh giá Tru Thiên thương, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
- Thương nay rất không tệ, ta đều rất thích, bất quá ngươi không nhổ ra được, chẳng lẽ còn không thuộc về ngươi?
Chu Bất Thế khẽ nói:
- Ta rút không ra, chẳng lẽ ngươi có thể?
Tô Dần nghe xong, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Tru Thiên thương.
Tốc độ thật nhanh.
Con ngươi Chu Bất Thế phóng to, trong lòng tràn ngập đề phòng.
Hắn đã đã đánh bại mấy vị Tiên Đế, thậm chí không thiếu đệ tử thân truyền của công đức giáo phái, nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua thân pháp nhanh như vậy.
Người này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Tô Dần đưa tay nắm Tru Thiên thương, đi theo nhấc lên, nhưng Tru Thiên thương vững như bàn thạch, bất động.
Chu Bất Thế lộ ra nụ cười khinh thường, đang muốn trào phúng.
Oanh.
Một cơn gió lốc kim quang bay lên ngập trời, xuyên thủng biển mây, dãy núi run rẩy, gió mạnh đáng sợ tàn phá bừa bãi giữa thiên địa. Tóc dài trên đầu Chu Bất Thế bị lay động, hắn trừng to mắt, nhìn chòng chọc vào Tô Dần đã hóa thành kim thân.
Thể phách thật cường đại.
Khí huyết thành lửa, đều sắp tràn ra ngoài thân.
Chu Bất Thế vô cùng lo sợ, chỉ riêng phần khí phách này, tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất hắn gặp qua, chỉ sợ ngay cả Thiên Đế cũng không sánh được.
Thế gian vì sao lại có cường giả như thế, mà hắn còn chưa thấy qua.
- Ngươi đến cùng là ai?
Chu Bất Thế trầm giọng hỏi.
Tô Dần một lần nữa nắm chặt Tru Thiên thương, bình tĩnh nói:
- Thế nhân gọi ta là Đấu Chiến tiên thánh, ngươi có từng nghe tới?
- Đấu Chiến tiên thánh!
Chu Bất Thế nhíu mày, trong lòng tràn đầy tán thán, kinh ngạc.
Thán phục không phải đối phương là Đấu Chiến tiên thánh, mà là tư thái của đối phương.
Đúng là mẹ nó biết các trang bức.
Dưới cái nhìn soi mói của Chu Bất Thế, Tô Dần tiến vào Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân nắm chặt Tru Thiên thương, hắn đột nhiên nhấc lên, chân đạp xuống núi, ngọn núi trong nháy mắt hóa thành tro bụi, đại địa phía dưới trở nên hoang vu, bụi đất tung bay bay lên, cuốn lên bầu trời.
Nhưng dãy núi phá toái, mặt đất sụt lún, Tru Thiên thương vẫn như cũ đứng ở chỗ cũ, Tô Dần căn bản không thể động được nó.
Chu Bất Thế bị khí thế của hắn kinh động, nhưng thấy đối phương không thể di động Tru Thiên thương, hắn âm thầm thở dài một hơi.
Hắn trông coi Tru Thiên thương đã rất nhiều năm, nếu bị đối phương lấy đi, còn đến mức nào.
Vẻ mặt Tô Dần nghiêm túc, dùng hết toàn lực, vẫn như cũ không thể rung chuyển Tru Thiên thương, lông mày của hắn nhăn lại, chậm rãi buông tay ra.
Tiếp tục như vậy nữa, tất sẽ hủy diệt phương thiên địa này, Đấu Chiến tiên thánh cũng không thể làm việc này.
- Xem ra vật này không có duyên với ta, bảo vật này là ai cho ngươi?
Tô Dần lắc đầu cười nói, màu vàng kim trên người rút đi.
Chu Bất Thế trả lời:
- Ta cũng không rõ ràng, từ trên trời giáng xuống, rơi ở trước mặt ta.
Tô Dần gật đầu nói:
- Chí bảo như thế, rơi ở trước mặt ngươi, chính là hướng về phía ngươi tới, hậu bối, xem ra ngươi có đại cơ duyên, bảo vật này tất nhiên đến từ Đại La tiên vực.