Chương 1330 Hỗn loạn xuất hiện, quỷ dị chi thạch (2)
Khương Trường Sinh tạm thời không có ý ra tay, chuẩn bị giao trường kiếp nạn này cho Thiên Đình sắp phi thăng lên đi giải quyết, do Thiên Đình dẫn đầu Đại La tiên vực bây giờ đi ứng đối, có thể rèn luyện tốt hơn.
Bất quá nếu xuất hiện tồn tại Siêu Thoát cảnh vượt qua Đại La, Khương Trường Sinh sẽ vẫn xuất thủ.
Nếu như gặp sinh tồn ban thưởng, Khương Trường Sinh sẽ không bỏ qua.
Tâm thần Khương Trường Sinh khẽ động, mang theo Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa tan biến trong điện.
Mộ Linh Lạc mở mắt liếc sang, chỉ nhìn thoáng qua đã thu hồi ánh mắt, sau đó tiếp tục tu luyện.
Một bên khác.
Sâu trong hư không, Khương Trường Sinh trống rỗng xuất hiện, hắn ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, Chí Dương thần quang che đậy mặt mũi của hắn, mà ánh mắt của hắn thì khóa chặt một phương hướng.
Nơi này từng là khu vực Tịch Diệt, bây giờ đã không khác gì hư không bình thường.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, ở trong hư không có một tảng đá lớn lẳng lặng nổi lơ lửng, mặt đá hiện lên màu tím đen, có từng vết nứt, tựa như phù văn, cổ quái huyền diệu.
Hắn sở dĩ đến, chính là bị khối cự thạch này hấp dẫn.
- Khí tức nhân quả thật kỳ lạ, trong này đến cùng cất giấu cái gì?
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, dùng đạo hạnh của hắn bây giờ, vùng lĩnh vực này hơi có động tĩnh, hắn sẽ phát giác được, Huyền Mệnh cùng Trấn Xu còn không phát hiện thạch này, hắn đã trước tiên phát hiện.
Hắn nhấc tay khẽ vẫy, hút cự thạch đến trước mặt.
Sau đó, hắn nhảy vào tầng sâu trong không gian, khối cự thạch này rất cổ quái, hắn cũng không dám trực tiếp mang về, cho nên muốn tìm nơi nghiên cứu.
Hắn vừa rời khỏi, thời gian không đến nửa chén trà nhỏ, một đạo thân ảnh trống rỗng xuất hiện.
Chính là Tư Trấn thánh quân.
Tư Trấn thánh quân nhíu mày, nói một mình:
- Kỳ quái, thế nào biến mất?
Hắn tìm kiếm bốn phía, giày vò rất lâu mới dừng lại, ý thức được vật kia bị người sớm cướp đi.
- Có thể phát hiện vật này sớm hơn ta, đối phương tất nhiên là Đạo Hư Tôn Chủ, phiền toái rồi.
Chân mày Tư Trấn thánh quân nhíu chặt, suy nghĩ mảnh lĩnh vực này tồn tại Đạo Hư Tôn Chủ, hắn liền muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Ở Đại Đạo sinh cơ có Đạo Hư Tôn Chủ xuất hiện, bọn hắn tất sẽ đụng chạm.
Hắn lúc này tan biến tại chỗ cũ, không dám lưu lại.
Cùng lúc đó.
Trong bóng tối, Khương Trường Sinh nhìn cự thạch trước mặt, lâm vào trầm tư trong.
- Thạch này không ngờ lại không nhận thần niệm dò xét, đến tột cùng là vật gì, vì sao ta có loại cảm giác quen thuộc.
Khương Trường Sinh nhíu mày, hoang mang trong lòng càng lúc càng lớn.
Dùng đạo hạnh của hắn, không ngờ lại không làm gì được khối cự thạch này.
Khí tức nhân quả trong này quá mức quỷ dị, quyết không thể mang về Đại La tiên vực.
- Hay là đạo hạnh nhân quả của ta không đủ
Khương Trường Sinh bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ, hắn lúc này sáng tạo một tôn phân thân ở bên cạnh, đồng thời xuất ra rất nhiều chí bảo, giao cho phân thân chưởng khống..
Hắn thì điều ra giá trị đạo thống nhân quả, chuẩn bị tiến hành đạo thống phản thần.
"Thiên Đạo giá trị đạo thống nhân quả: 22,200, 987,133,049,097"
Do dự một chút sau, Khương Trường Sinh tiêu xài hết toàn bộ giá trị đạo thống nhân quả, trong lòng lặng yên nghĩ đến nhân quả.
Dựa theo trước đó trải qua, chỗ đạo tràng hắn đi tới sẽ giảng về đạo pháp hắn muốn tìn hiểu.
Trong chốc lát, ý thức của hắn bắt đầu trời đất quay cuồng.
Cảm giác lần này càng thêm mãnh liệt hơn dĩ vãng, cũng càng nhanh hơn.
Khương Trường Sinh đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một tòa cung điện màu vàng óng sáng ngời, hai bên biển mây phun trào, trông không đến phần cuối, Đại Đạo phía trước cũng không bờ bến, từng tôn tượng thần đứng ở hai bên Đại Đạo, dáng người không đồng đều.
Lúc lần trước đột phá, Khương Trường Sinh đi đến Tiên đạo mạt lộ, cũng không biết lần này tình cảnh nghe đạo đến từ quá khứ, hay là tương lai.
Nhìn lên cung điện màu vàng óng trước mắt, Khương Trường Sinh đánh giá mấy tức thời gian mới cất bước đi về phía trước.
- Đoán chừng đi lên phía trước một đoạn đường sẽ xuất hiện Tu Tiên giả.
Khương Trường Sinh nghĩ như vậy.
Sự thật như hắn suy nghĩ, đi đại khái trăm bước, bên trái đã trống rỗng xuất hiện một đạo thân ảnh, cùng hắn tiến lên.
Hắn liếc qua, nhìn không thấu tu vi của đối phương.
Hắn đột nhiên hi vọng nơi này là tương lai, nếu như Viễn Cổ Tiên Đạo có rất nhiều tồn tại có tu vi giống như hắn còn đang thăm dò Tiên đạo, vậy thì Viễn Cổ Tiên Đạo sẽ mạnh bao nhiêu?
Viễn Cổ Tiên Đạo mạnh mẽ như vậy, chung quy vẫn tan biến trong năm tháng, số mệnh Tiên đạo lại phải đối mặt cường địch như thế nào?
Vị Tu Tiên giả kia cũng liếc mắt nhìn Khương Trường Sinh một cái, hai người cũng không có mở miệng, tiếp tục đi tới.
Trên dọc đường từ nay về sau, không ngừng có thân ảnh Cầu Đạo giả xuất hiện, bất quá không coi là nhiều, Khương Trường Sinh cảm giác bọn hắn ít nhất cũng là tu vi Đại La đệ nhị cảnh.
Cũng không lâu lắm, Khương Trường Sinh thấy phía trước xuất hiện một cánh cổng bằng cổ thụ to lớn, hoàn toàn không hợp với cung điện màu vàng óng.
Một đám Cầu Đạo giả đi vào trước cổ thụ môn chờ đợi, đại môn đóng chặt, không người dám đẩy ra.