Chương 1339 Khí tức Đại Đạo phức tạp (2)
Trong Tiên đạo còn cất giấu đại năng?
- Giết!
Một tiếng quát âm lãnh vang lên, Phong Dục rõ ràng cảm nhận được vài luồng khí tức âm lãnh tới gần mình.
Trong chốc lát, Hỗn Nguyên thần phù trên lòng bàn tay hắn phát ra lực lượng đáng sợ, như một khỏa quả cầu ánh sáng màu tím kịch liệt bành trướng, cấp tốc quét qua toàn bộ hư không.
Phong Dục định thần nhìn lại, thấy được năm bóng người, trong đó một vị chính là thân ảnh thanh xà ban đầu truy đuổi bọn hắn.
- Đây là lực lượng gì? Không ngờ lại có thể trấn áp thần lực Nhân Quả của chúng ta?
Một bóng người khác kinh hoảng kêu to, vừa dứt lời, thân ảnh thanh xà hư không biến mất, lần nữa lao thẳng đến Phong Dục.
- A? Đại Đạo khí tức!
Âm thanh Khí linh Hỗn Nguyên thần phù vang lên, trong lời nói tràn ngập kinh hỉ.
Hỗn Nguyên thần phù có thể hấp thu Đại Đạo lực lượng, Đại Đạo ở khắp mọi nơi, hơn hai trăm vạn năm qua đi, Hỗn Nguyên thần phù đã hấp thu tuyệt đại đa số Đại Đạo lực lượng, trong đó bao gồm cả nhân quả.
- Rất tốt, ta muốn nuốt các ngươi!
Âm thanh non nớt của Khí Linh bỗng nhiên trở nên bén nhọn, khiến cho năm vị thân ảnh thần bí không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, giống như gặp được thiên địch, sợ hãi theo bản năng.
Côn Luân giáo chủ nhìn chằm chằm Hỗn Nguyên thần phù, trong lòng rất đỗi chấn kinh.
Đại Đạo khí tức của bảo vật này như thế nào nồng đậm, phức tạp như thế?
Cuối cùng là vật gì?
Đúng lúc này, Hỗn Nguyên thần phù cao tốc xoay tròn, bắn ra đếm không hết chùm sáng màu tím, dùng tốc độ cực nhanh bao phủ hư không.
Năm bóng người vội vàng tránh né, nhưng không chỗ có thể trốn, dù cho chạy trốn tới chỗ sâu trong không gian, cũng bị chùm sáng màu tím trống rỗng xuất hiện bắt đi thân thể.
Sau ba hơi, Hỗn Nguyên thần phù dừng lại, không bắn ra chùm sáng màu tím nữa, mà năm bóng người đã hoàn toàn biến mất.
Phong Dục thở dài một hơi, may mắn tiền bối ra sức.
Còn chưa chờ hắn mở miệng, Hỗn Nguyên thần phù lần nữa xoay tròn, lần này là xoay tròn theo phương hướng ngược, đếm không hết chùm sáng màu tím trống rỗng xuất hiện, theo từng hướng đi phóng tới, từ lớn biến thành nhỏ, chui vào trong Hỗn Nguyên thần phù.
Trong thoáng chốc, Phong Dục tựa hồ thấy được năm bóng người kia trong chùm sáng màu tím.
Hỗn Nguyên thần phù hấp thu xong hết thảy chùm sáng, lần nữa dừng lại, hư không khôi phục lại bình tĩnh.
Phong Dục nhìn về phía Côn Luân giáo chủ, đắc ý hỏi:
- Như thế nào, tiền bối của ta có phải rất mạnh hay không?
Côn Luân giáo chủ nhìn về phía Hỗn Nguyên thần phù, chắp tay hành lễ, hỏi:
- Xin hỏi đạo hiệu của tiền bối?
- Không thể nói, không thể nói.
Trong Hỗn Nguyên thần phù truyền ra âm thanh của Khí Linh, nó còn ợ no nê một cái.
Côn Luân giáo chủ nhìn Hỗn Nguyên thần phù thật sâu, sau đó nói với Phong Dục:
- Đi nhanh lên
Hắn vốn muốn trở lại Tiên đạo, nhưng cảm nhận được thần uy của Hỗn Nguyên thần phù, hắn cảm thấy còn có thể tiếp tục hành tẩu Đại Thiên thế giới càng lâu hơn, hắn tựa hồ dần dần cảm nhận được cơ duyên đến Đại La.
Tiếp xúc nhiều với linh khí trong Hỗn Độn thế giới làm hắn cảm giác về Đại Đạo càng thêm rõ ràng, dứt bỏ nguy hiểm không đề cập tới, hắn thật có ý muốn một mực ở trong Đại Thiên thế giới.
Không chỉ hắn, Phong Dục cũng nghĩ như vậy.
Phong Dục vừa chuẩn bị cất kỹ Hỗn Nguyên thần phù, một cỗ sát ý kinh khủng buông xuống, bao phủ hắn cùng Côn Luân giáo chủ.
- Không tốt!
Sắc mặt Côn Luân giáo chủ đại biến, cỗ này sát ý tuyệt đối là sát ý mạnh nhất mà hắn gặp được từ khi bắt đầu xông xáo Đại Thiên thế giới.
Sự mạnh mẽ của kẻ địch đã vượt xa bọn hắn.
Phong Dục không nói hai lời, nâng lên Hỗn Nguyên thần phù.
Hỗn Nguyên thần phù phát ra Tử Quang, cấp tốc khuếch tán, lúc này, sâu trong hư không trống rỗng xuất hiện một đạo thân ảnh, tung một chưởng đánh tan Tử Quang.
- Phốc…
Phong Dục gặp cắn trả, phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết toàn thân vì đó chấn động.
Côn Luân giáo chủ lập tức đỡ hắn, hồ lô phía sau dùng tốc độ phàm linh khó có thể tưởng tượng mang theo bọn hắn thoát đi, không ngừng nhảy vọt hư không.
- Là tồn tại phía sau đám người kia sao?
Sắc mặt Phong Dục tái nhợt, cắn răng hỏi.
Côn Luân giáo chủ không có trả lời hắn, bởi vì cỗ sát ý kia vẫn còn, thậm chí càng mãnh liệt.
- Tiền bối, lại giúp bọn ta một lần!
Phong Dục cúi đầu nhìn về phía Hỗn Nguyên thần phù trong lòng bàn tay, gấp giọng nói.
Hỗn Nguyên thần phù phát ra âm thanh hoảng sợ:
- Không ổn, ta giống như đánh không lại hắn.
Vừa dứt lời, mặt Phong Dục xám như tro.
Cho tới nay, tiền bối thần bí trong cơ thể là chỗ dựa lớn nhất của hắn, đều có thể trợ giúp hắn gặp dữ hóa lành, đây là lần đầu tiên nghe được tiền bối nói đánh không lại.
Côn Luân giáo chủ bỗng nhiên dừng lại, Phong Dục theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong bóng tối phía trước xuất hiện từng điểm hồng quang, không ngừng khuếch tán, một dáng người vĩ ngạn chậm rãi đi tới.
- Chẳng lẽ chúng ta muốn táng thân ở nơi này?
Mặt Phong Dục lộ vẻ không cam lòng.
Côn Luân giáo chủ thở dài một tiếng, không có nhiều lời, xuất ra từng kiện từng kiện pháp bảo của mình, chuẩn bị tử chiến.
- Mặc dù ta đánh không lại, nhưng ta có khả năng thỉnh động lực lượng mạnh hơn!
Trong Hỗn Nguyên thần phù truyền ra âm thanh của Khí Linh, ngữ khí của Khí Linh có chút quỷ dị, vừa hoảng sợ lo lắng, lại có chút hưng phấn cùng tham lam.
Lực lượng mạnh hơn?
Phong Dục cùng Côn Luân giáo chủ đều động dung, đáy mắt xuất hiện tia hi vọng.