← Quay lại trang sách

Chương 1353 Đạo Tổ Oai, Luyện Chế Đạo Quả (2)

Rất nhanh, cự thạch thần bí tiêu tán ra từng tia từng tia khói đen, mặt đá bên ngoài cấp tốc tiêu tán, cuối cùng triệt để hóa thành khói đen, chỉ để lại một đầu tử khí phiêu động trong hư không, như một đầu Linh Xà, rất linh động.

Khương Trường Sinh nhấc tay khẽ vẫy, Đại Đạo sinh cơ rơi vào trong tay hắn.

- Đại Đạo linh khí thật nồng nặc, bên trong còn cất giấu rất nhiều lực lượng Đại Đạo, trong đó có một cỗ lực lượng Đại Đạo càng mạnh mẽ.

Khương Trường Sinh động dung, tay cầm Đại Đạo sinh cơ, hắn lại sinh ra một loại xúc động mãnh liệt mong muốn chiếm cứ nó, giống như đạt được nó, có thể hoàn thành tâm sự.

Hắn chưa bao giờ thấy qua linh vật tinh diệu như thế, giống như ba ngàn Đại Đạo ngưng tụ lại, hết thảy Đại Đạo lực lượng hắn nắm giữ đều có thể tìm tới bên trong Đại Đạo sinh cơ.

- Cũng không biết chủ nhân Đạo Diễn sử dụng bao nhiêu, nếu như chẳng qua còn lại chút Đại Đạo sinh cơ này, Đại Đạo sinh cơ lúc đầu sẽ lớn mạnh bao nhiêu.

Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, trách không được chủ nhân Đạo Diễn dám đơn đấu Huyền Mệnh, Trấn Xu, tay cầm Đại Đạo sinh cơ, xác thực dễ dàng bành trướng.

Hắn lúc này mang theo Đại Đạo sinh cơ trở lại bên trong Tử Tiêu cung, mà phân thân phụ trách trấn thủ Đại Đạo sinh cơ cũng biến mất.

Ngồi bên trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, Khương Trường Sinh bắt đầu xoắn xuýt xử trí Đại Đạo sinh cơ như thế nào.

Là để cho mình dùng, hay lưu cho người của mình?

Một khắc khi đạt được Đại Đạo sinh cơ, hắn xác thực sinh ra rất nhiều ý nghĩ, nhưng sau đó, hắn luôn cảm giác không vững vàng.

Hắn luôn cảm thấy Đại Đạo sinh cơ sẽ ảnh hưởng đến con đường cầu đạo của hắn sau này, huống chi đây là một Đại Đạo sinh cơ bị người dùng qua.

Càng nghĩ, Khương Trường Sinh quyết định trước không sử dụng, mà dò xét bản chất của Đại Đạo sinh cơ, có lẽ còn có thể trợ giúp hắn nắm giữ lực lượng Đại Đạo khác.

Bạch Kỳ đi tới, tò mò nhìn Đại Đạo sinh cơ, sau đó mở miệng hỏi:

- Chủ nhân, Địa Tiên chi tổ có thể phi thăng? Vong Trần đại tiên tựa hồ có dấu hiệu bước vào Đại La, chẳng qua là Thiên Đạo hạn chế hắn trưởng thành.

Khương Trường Sinh nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Thái Ất Tiên Vực, liếc mắt đã khóa chặt Vong Trần đại tiên đang giảng đạo.

Làm tồn tại có công đức gần với với Bạch Kỳ, Thiên Đế, tư chất tu tiên của bản thân Vong Trần đại tiên cực cao, lại hàng năm bế quan tu luyện, bây giờ xác thực đã có một nữa chân đạp vào Đại La chi cảnh, nhưng Thiên Đạo áp chế hắn.

Khương Trường Sinh mở lời:

- Vậy thì để cho hắn phi thăng đi, phạm vi Địa Tiên chi tổ kéo dài tới đến Đại Thiên thế giới, phàm là Tu Tiên giả không phải Thiên đình, hắn đều có thể quản.

Bạch Kỳ nghe xong, vội vàng thay Vong Trần đại tiên nói lời cảm tạ, sau đó đi qua ngồi xuống ở một bên, chuẩn bị đi tới Thần Du đại thiên địa lan truyền việc này.

Khương Trường Sinh tản thần niệm ra, sau khi quét ngang Tiên đạo, lại nghe tiếng lòng các tín đồ, xác định không có việc lớn phát sinh, hắn mới vừa bắt đầu chuyên chú nghiên cứu Đại Đạo sinh cơ.

Một bên khác.

Phong Dục, Côn Luân giáo chủ xuyên qua thành trì thiên ngoại, tiến vào bên trong Sâm La Vạn Tượng Thiên Trợ Trận, nhìn Đại La tiên vực phía trước, Côn Luân giáo chủ dừng lại, gương mặt đầy tang thương.

Côn Luân giáo chủ nói một mình:

- Khác biệt rất xa so với cảnh tượng trong trí nhớ, hết thảy cũng đã thay đổi.

Phong Dục dừng lại, quay người nhìn về phía hắn, nói:

- Buông xuống quá khứ, chỉ cần ngươi vẫn còn tâm hướng đạo, không sớm thì muộn sẽ đột phá xiềng xích.

Côn Luân giáo chủ lộ ra nụ cười, nói:

- Ừm, bất quá ta không định trở lại Đại La tiên vực, ngươi ta từ biệt tại đây, ta định tìm một phương tiểu thiên địa bế quan thật dài, không phá Đại La, sẽ không xuất quan.

Phong Dục cười gật đầu, sau đó quay người hóa thành một đạo hồng quang rời đi.

Côn Luân giáo chủ đưa mắt nhìn lại, tìm kiếm điểm dừng chân thích hợp, xung quanh Đại La tiên vực có nhiều vô số kể thiên địa lớn nhỏ, như là bâu trời đầy sao. Ánh mắt của hắn bỗng nhiên khóa chặt một phương tiểu thiên địa.

Bên trong tiểu thiên địa này vậy mà không có sinh linh, có lẽ bởi vì linh khí không đủ nồng đậm.

Côn Luân giáo chủ vừa muốn tìm một phương thiên địa không người quấy rầy tiến hành tu luyện, thế là hắn bay về phía phương tiểu thiên địa kia.

Thật tình không biết, phương tiểu thiên địa kia sở dĩ không có sinh linh, là bởi vì chúng sinh không dám tùy tiện tiến vào.

Tên của nó là Địa Tiên giới.

Vạn năm luân chuyển, lại tám vạn năm qua đi.

Bên trong Tử Tiêu cung, tầm mắt Khương Trường Sinh cuối cùng chếch đi khỏi Đại Đạo sinh cơ, trong mắt hắn lộ ra tinh quang.

- Đại đạo sinh cơ này xác thực không thích hợp với ta, mặc dù thành tựu Đại Đạo thần linh, cũng sẽ trở thành trói buộc, Đạo Pháp Tự Nhiên Công của bản thân ta đã là một con đường hướng đạo hoàn mỹ, không cần lại mượn những lực lượng khác trợ giúp.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn có ý nghĩ mới.

Mặc dù chính hắn không thể dùng, nhưng cũng có thể lưu cho những người khác dùng.

Đại La tiên vực rất còn nhiều Tiên Đế kẹt tại Đại La chi cảnh, phần cuối của bọn hắn chỉ là tiên đế, cố gắng cả đời đều không thể đột phá, mà Đại Đạo sinh cơ chính là biến số, chính là cơ duyên của Đại Đạo, có thể trợ Tiên Đế đột phá cực hạn, nghênh đón tân sinh.

Hắn chuẩn bị luyện chế Đại Đạo sinh cơ thành một khỏa Đại La đạo quả.