Chương 1354 Tiên đạo chi biến (1)
Sáng tạo Đại Đạo sinh cơ thành Đại La đạo quả chẳng qua là suy nghĩ, Khương Trường Sinh cũng không có làm qua, dù sao thì hắn cũng chỉ là Đại La, bất quá Đại Đạo sinh cơ ẩn chứa lực lượng ba ngàn Đại Đạo, chưa hẳn không làm được.
Khương Trường Sinh đặt mục tiêu tu hành ở trên sáng tạo Đại La đạo quả, đi đến cảnh giới của hắn, đã không cần nạp khí tu luyện, tu hành càng nhiều hơn chính là suy nghĩ, ngộ đạo, mà sáng tạo Đại La đạo quả của bản thân là quá trình ngộ đạo, có thể làm cho hắn lý giải càng sâu về Đại La đạo quả.
Cảnh giới thứ ba của Đại La, còn đang đợi hắn đi xây dựng.
Hắn chuẩn bị sáng tạo cảnh giới thứ ba Đại La thành cảnh giới cao nhất Đại La, nếu như chia nhỏ cảnh giới quá nhiều sẽ dẫn đến chênh lệch giữa các cảnh giới khác nhau không đủ rõ ràng, hắn không hy vọng như thế.
Rồi còn phía trên Đại La nên là cảnh giới nào, hắn tạm thời vẫn không rõ.
Khương Trường Sinh liếc nhìn Địa Tiên giới, sau đó thu hồi ánh mắt, chuyên tâm lĩnh hội Đại Đạo sinh cơ.
Lần này bế quan, hắn dự định bế quan thật dài, mãi cho đến sáng tạo ra Đại La đạo quả mới thôi, đồng thời hắn chờ mong lần sau mở mắt, Tiên đạo có thể mang cho hắn một chút kinh hỉ.
Theo Khương Trường Sinh nhắm mắt, Hồng Mông Thần Nguyên Khí Đại xuất hiện bay xung quanh Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, vờn quanh thần tọa, như sương mù che đậy thân hình Khương Trường Sinh.
Mộ Linh Lạc cảm nhận được cái gì, mở mắt nhìn lại, nhìn thấy một màn này, nàng ý thức được Khương Trường Sinh muốn bế quan thật lâu dài.
Nàng cười cười sau đó tiếp tục tu luyện, gần đây, nàng càng hiểu rõ hơn về Vận Mệnh Chi Đạo, nàng đã bắt đầu chờ mong lần sau đấu pháp với Khương Trường Sinh.
Mục tiêu của nàng rất lớn, chính là để Khương Trường Sinh nghiêm túc đối đãi.
Nàng tin tưởng vững chắc, nếu là đấu pháp, hiện tại Tiên đạo không có người nào có thể khiến Khương Trường Sinh nghiêm túc đối đãi.
Đại Thiên thế giới, đạo thống san sát, hư không chia làm vô số lĩnh vực, theo một trận chiến kinh thế của Đạo Tổ, sau khi rất nhiều siêu thoát đạo thống thối lui, chỗ lĩnh vực của Tiên đạo khôi phục thành yên tĩnh như dĩ vãng, Tiên đạo cũng bởi vậy nghênh đón giai đoạn cao tốc phát triển.
Mặc dù đạo thống không dám trêu chọc Tiên đạo, nhưng sinh linh Tiên đạo xông xáo hư không, vẫn gặp được liên tục không ngừng phiền toái, dù sao Đại Thiên thế giới giảng chính là mạnh được yếu thua, không có quá nhiều đạo nghĩa có thể giảng.
Theo Tiên đạo cùng hư không dung hợp, xông xáo thiên ngoại trở thành lịch luyện mà đám tu tiên giả Đại La tiên vực cần phải trải qua.
Linh giới cũng trở nên cường thịnh, sinh ra rất nhiều nhân vật thiên kiêu.
Một ngày này.
Dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ, Phi Thăng đài lần nữa sáng lên, cường quang bay lên, một đạo thân ảnh chậm rãi ngưng tụ mà ra.
Chính là Chu Bất Thế.
Hắn thay đổi một kiện áo bào trắng rộng rãi, khuôn mặt tang thương, không có hăng hái như trước khi Thiên Đình gặp đại kiếp, có loại trầm ổn cùng thương cảm hiểu rõ hồng trần.
Trên lưng hắn cõng một cây thương, chính là Tru Thiên thương.
Hắn ngửa đầu, ánh mắt bị Chư Thiên Đại Đạo Thụ tráng lệ hấp dẫn, hắn tự lẩm bẩm:
- Nơi này chính là Đại La tiên vực à, quả thật khác biệt với trong mộng.
Trong những năm chịu khổ dưới mười tám tầng địa ngục, hắn thường xuyên huyễn tưởng tình cảnh mình lúc phi thăng, nhưng loại cảm giác tự mình đạp đi lên này thì hoàn toàn khác biệt.
Hắn không còn là thiên kiêu số một được Tiên đạo chú mục, hắn là kẻ thất bại bị chúng sinh phỉ nhổ, bị giáo phái chế giễu.
Bất quá Chu Bất Thế cũng không có thất vọng, tương phản, hắn lòng mang chờ mong.
Hắn đã thoát khỏi số mệnh, tiếp theo thì nên vì mình mà sống, mặc dù đã không có giáo phái nguyện ý tuyển nhận hắn, hắn cũng có thể xông ra một bầu trời mới của mình.
Nghĩ được như vậy, Chu Bất Thế sờ về phía Tru Thiên thương phía sau, có Tru Thiên thương, có thể mang đến cho hắn lực lượng.
Nghĩ được như vậy, Chu Bất Thế thu hồi ánh mắt, cất bước tiến lên, tiến tới thiên địa mới thuộc về hắn.
Hắn thả người vọt lên, rời khỏi mảnh đất của Chư Thiên Đại Đạo Thụ, bay về phía Đại La tiên vực.
Thời điểm khi hắn sắp rơi vào biển mây cao nhất Đại La tiên vực, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức đang nhanh chóng tới gần, hắn định thần nhìn lại, chỉ thấy một đạo nhân xông lên đám mây.
Chính là Phong Dục.
Phong Dục cũng bị Chu Bất Thế hấp dẫn ánh mắt, lúc này dừng lại, mở miệng hỏi:
- Đạo hữu là vừa phi thăng tới?
Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy Chu Bất Thế rất nguy hiểm, nói rõ người này có đạo hạnh cực cao.
Vừa phi thăng đã có thực lực như thế?
Hiện tại hậu bối thật sự đáng sợ.
Chu Bất Thế gật đầu nói:
- Không sai, đạo hữu có việc?
Hắn cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên người Phong Dục, cái này khiến hắn càng thêm chờ mong về Đại La tiên vực, mới đến tùy tiện đã gặp được một người đã cho hắn cảm giác áp bách rất mạnh, điều này nói rõ Đại La tiên vực vượt xa tưởng tượng của hắn.
Cũng không biết Đại La mạnh bao nhiêu.
Phong Dục tâm huyết dâng trào, muốn giáo dục hậu bối một chút, thế là cười nói:
- Không bằng luận bàn đấu pháp một trận?
Chu Bất Thế nghe xong, lúc này nhíu mày nói:
- Chính hợp ý ta.