Chương 1355 Tiên đạo chi biến (2)
Hắn quét ngang Thái Ất Tiên Vực hết thảy Tiên Đế, mặc dù cuối cùng thua với Thiên Đế, nhưng hắn vẫn còn rất ngạo nghễ, hắn có thể cảm giác được đối phương tuy mạnh, nhưng cũng chỉ là Tiên Đế thôi.
Cùng là Tiên Đế, hắn há có thể lại thua?
Thiên Đế là con trai của Đạo Tổ, ngươi lại là cái thứ gì?
Chu Bất Thế không nói hai lời, trực tiếp rút ra Tru Thiên thương phía sau.
Tru Thiên thương vừa ra, sát khí trùng thiên, phát động biển mây, thấy Phong Dục nhíu mày.
Dối phương không đơn giản.
Phong Dục cũng không lên tiếng, trực tiếp đưa tay, Hỗn Nguyên thần phù ngưng tụ trên lòng bàn tay, phù này vừa ra, Tru Thiên thương cảm thấy rung động.
Chu Bất Thế động dung, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng.
Thế nào có khả năng.
Tru Thiên thương đang sợ hãi?
Chu Bất Thế lần đầu tiên cảm nhận được Tru Thiên thương có phản ứng như thế, cái này khiến hắn như lâm đại địch.
Mặc dù chấn kinh, nhưng hắn cũng sẽ không sợ, càng như thế, chiến ý của hắn càng cao.
Chu Bất Thế lúc này phát động thế công, triệt để phóng thích khí thế của mình.
Một trận đại chiến như vậy bùng nổ.
Ba mươi tầng trời, Phúc Nguyên cung.
Nơi này là đạo tràng do Phúc Nguyên thánh mẫu mở, chúng sinh đều có thể tự do tới bái phỏng nàng, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể tới ba mươi tầng trời.
Giờ phút này, có hai người đang bái phỏng Bạch Kỳ.
Chính là Phong Dục cùng Chu Bất Thế.
Bạch Kỳ ngồi trên toà sen, hai vầng mặt trời nhỏ vờn quanh đầu của nàng, làm cho không người nào có thể thấy rõ nàng hình dáng, tư thái của nàng rất đoan trang, khí chất đầy Thần Thánh, khiến cho người ta khó sinh ra vẻ khinh nhờn.
Phong Dục hai người đứng ở trên điện, cúi đầu, không dám nhìn thẳng Phúc Nguyên thánh mẫu, sợ mất lễ phép.
Trải qua nhiều kiếp nạn như vậy, Phúc Nguyên thánh mẫu tích lũy được danh vọng đã đi đến mức độ cực cao, phàm là Tu Tiên giả, đều kính ngưỡng nàng.
- Thì ra là thế, các ngươi mong muốn sáng lập công đức giáo phái? Đây cũng không phải chuyện dễ, công đức giáo phái cần công đức khổng lồ, công đức của hai người các ngươi quá ít.
Bạch Kỳ chậm rãi nói, nghe được Chu Bất Thế hổ thẹn, hắn vừa rồi rửa sạch một thân nghiệp lực, nói gì đến công đức?
Phong Dục bình sinh làm việc chỉ vì chính mình, càng đừng nói đến công đức.
Mặt Phong Dục lộ ra vẻ thất vọng, hai người trải qua đấu pháp, hận gặp nhau quá muộn, trở thành bạn thân, biết được thân phận của Chu Bất Thế, Phong Dục quyết định giúp hắn tìm nơi đặt chân.
Hắn càng nghĩ, chỉ có thể suy nghĩ Phúc Nguyên thánh mẫu, dù sao Chu Bất Thế từng đối nghịch cùng Thiên Đế, bây giờ Thiên Đế đã là Đại La, những giáo phái ai dám thu Chu Bất Thế?
Phúc Nguyên thánh mẫu, cầu sao được vậy.
Phong Dục giương mắt hỏi:
- Vậy trừ sáng lập công đức giáo phái, có thể...
- Ta biết được ý nghĩ của ngươi, kỳ thật Chu Bất Thế có một nơi đến tốt đẹp, ngươi lo lắng các phương giáo phái bởi vì mặt mũi Thiên Đế mà không thu hắn đúng không?
Bạch Kỳ ung dung nói:
- Vậy các ngươi có nghĩ tới hay không, Thiên Đình chính là nơi đến tốt đẹp nhất của các ngươi? Hai người các ngươi đều có tinh thần mạo hiểm rất lớn, Thiên Đình bây giờ đang khai thác hư không, vừa hay cần lực lượng của các ngươi, mặt khác, Đạo Môn, Phật Môn đều có hai vị Đại La, ngay cả Địa Phủ cũng như thế, thân là đại biểu thần quyền chưởng khống vạn giới, Thiên Đình há có thể chỉ có một vị Đại La?
Phong Dục nghe xong, vội vàng hỏi:
- Ngài cảm thấy Thiên Đế sẽ thu chúng ta, hơn nữa còn có thể cho chúng ta cơ duyên Đại La?
Chu Bất Thế cũng không khỏi giương mắt, hắn nhớ tới trận quyết chiến cuối cùng kia, Thiên Đế nói với hắn, bây giờ suy nghĩ một chút, ánh mắt Thiên Đế dường như còn lộ ra dụng ý khác.
Bạch Kỳ cười nói:
- Thu thì khẳng định thu, đến nỗi cơ duyên về Đại La, ta khó mà nói chắc được, nếu các ngươi muốn, vậy thì sớm một chút, trăm năm sau, Thiên Đế muốn tự mình dẫn Thiên Đình đi tới một chỗ tuyệt địa trong hư không, nghe nói nơi đó ẩn giấu đi một phương đạo thống cổ lão rách nát, đây chính là cơ duyên rất khó gặp.
Hai người nghe vậy, lúc này hành lễ, bái tạ Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ ra hiệu hạ, hai người rời khỏi, nhìn bóng lưng hai người bọn họ, Bạch Kỳ lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa, thầm nghĩ:
- Tru Thiên thương kia tất nhiên là chủ nhân luyện chế, nhưng vì sao trên người vị gọi Phong Dục này cũng có một tia khí tức của chủ nhân?
Công đức khổng lồ quấn thân, mặc dù Bạch Kỳ trong ngày thường không tu luyện, nhưng khoảng cách giữa nàng và Thiên Đạo càng ngày càng gần, dẫn đến nàng có thể cảm giác được những thứ Tiên Đế và Đại La bình thường không phát hiện được.
Bạch Kỳ cũng không có suy nghĩ nhiều, ngược lại nàng đã chỉ bảo sai lầm cho hai người.
- Chủ nhân bế quan nhiều năm, nếu trông thấy Tiên đạo xuất hiện hậu bối bây giờ, hẳn là sẽ rất cao hứng.
Bạch Kỳ nhếch miệng, trong những năm, Tiên đạo sinh ra rất nhiều hậu bối thiên tư vô song, lưu lại không ít chuyện xưa đặc sắc trong Đại La tiên vực, nàng cũng có thể cảm giác được Tiên đạo tiến bộ, chủ nhân bế quan lâu như vậy, đợi khi nào xuất quan tất sẽ cảm thấy vui mừng.
Trong một tiểu đình, Khương Tiển đang chiêu đãi Hòa Quang Mệnh Quân, Đồng Tứ, Đồng Tuyết cũng ngồi ở hai bên.