← Quay lại trang sách

Chương 1376 Thiên Thân Vạn Tướng, quyết tâm (1)

Nam tử mặc áo giáp đen nhìn hắn một cái, thở dài nói:

- Trước kia xác thực không thể, nhưng sau khi thời đại hắc ám, vách ngăn giữa Đại Đạo hư không và Đại Thiên thế giới đã không còn, vị Đại La kia cũng là chạy trốn tới Thái Ất Tiên Vực, nhưng vẫn không có trốn qua lực lượng hắc ám truy đuổi.

Khương Trường Sinh biết rõ năng lực của Đại La, có thể tùy ý nhảy vọt thời không, rất khó đuổi tới, đây càng thêm nói rõ lực lượng hắc ám là nhân quả cắn trả.

Nhân quả cắn trả chính là như thế, căn bản không có cách tránh né, hắn lúc trước dời đi một phiến thiên địa của Viễn Cổ Tiên Đạo đã gặp phải nhân quả cắn trả, vẫn dựa vào bỏ xuống một miếng xương cốt, mới để cho hắn thoát khỏi.

Mà khối đạo cốt kia của mình đã trở thành truyền thuyết, lâu dài chôn dưới mặt đất, đến nay vẫn có sinh linh mưu toan tìm kiếm.

- Nhân quả cắn trả.

Khương Trường Sinh lâm vào suy tư.

Nếu xác định lực lượng hắc ám là lực lượng nhân quả cắn trả, thế thì nên giải quyết như thế nào?

Hắn đầu tiên suy nghĩ chính là Đại Thiết ‌Thiên Thuật, nhưng bản thân Đại Thiết Thiên Thuật cũng sẽ dẫn phát nhân quả cắn trả.

Đại Thiết Thiên Thuật có thể thay đổi nhân quả cắn trả, từ đó sinh ra cái mới, lại không liên quan gì nhân quả cắn trả nữa?

Khương Trường Sinh đột nhiên cảm giác được chưa hẳn không có khả năng, mạch suy nghĩ này nghe qua quá hoang đường, trên thực tế chỉ cần xác định ‌một chút, lực lượng hắc ám đã sinh ra Hắc Ám Tà Linh, nói rõ nó đã từ lực lượng nhân quả tiến hóa đến một tầng thứ khác, sau khi Đại Thiết Thiên Thuật thay đổi nó, sẽ chỉ mang đến nhân quả cắn trả thuần túy, mà không phải lực lượng hắc ám sau khi tiến hóa.

Nhưng lực lượng hắc ám bao trùm Đại Thiên thế giới, như thế nào thay đổi?

Không đúng, nếu như lực lượng hắc ám thật đã hoàn toàn bao trùm Đại Thiên thế giới, Thái Ất Tiên ‌Vực chẳng phải đã sớm không còn tồn tại, há có thể giằng co đến hôm nay, Khương tộc cho dù huyết tế, cũng không có khả năng huyết tế ra lực lượng rung chuyển Đại Thiên thế giới.

Điều này nói rõ, bên trong Đại Thiên thế giới rất có thể tồn tại một nhóm tồn tại cường đại, bọn hắn chân chính chống cự lực lượng hắc ám, để Đại Đạo hư không có thể kéo dài hơi tàn.

Đã như vậy, chỉ cần dùng Đại Thiết Thiên Thuật cải biến Hắc Ám Tà Linh thiên ngoại‌.

Trước cứu vớt Thái Ất Tiên Vực, lại đi một bước xem một bước, ít nhất là bước ra.

Khương Trường Sinh nhìn về phía nam tử mặc áo giáp đen, chậm rãi mở lời:

- Khương Cửu, đại đạo tam thiên, đều lưu một chút hi vọng sống, mà bên trong Thiên ‌Đạo, số chín là số lớn nhất, có lẽ, từ nơi sâu xa, ngươi chính là người gánh vác sứ mệnh, bây giờ Khương tộc chỉ còn lại có ngươi, ngươi có nguyện dấng thân vào nguy hiểm có thể hi sinh cứu vớt Thái Ất Tiên Vực?

Nam tử mặc áo giáp đen nhíu mày, vô ý thức muốn hỏi không phải ngươi là người Khương tộc sao?

- Ngươi thế nào biết tên ta?

Vẻ mặt nam tử mặc áo giáp đen đầy lạnh lùng, trong mắt tràn ngập đề phòng.

Dù cho là đồng tộc, hắn cũng phải đề phòng, vạn nhất đối phương bị Hắc Ám Tà Linh mê hoặc, hắn không thể khinh thường.

Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:

- Ta liếc mắt nhìn ngươi, đã có thể tính ra.

Khi nói chuyện, hắn lần nữa mở ra Đại Đạo Chi Nhãn của mình, phát ra lực lượng cường đại, Khương Cửu không chịu khống chế, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán đi theo mở ra, màu máu trong mắt cấp tốc rút đi.

Toàn thân Khương Cửu run rẩy, khó tin nhìn về phía Khương Trường Sinh.

- Thế nào có khả năng, đây là lực lượng của tổ nhãn, nhưng tổ nhãn mà Khương tộc huyết tế tạo ra không phải đã bị hủy diệt bên trong đại chiến tại vạn năm trước.

Khương Cửu cắn răng hỏi:

- Ngươi đến cùng là ai?

Khương Trường Sinh hơi hơi ngồi thẳng lưng, nâng tay phải lên, ngón trỏ cách không điểm tới hắn, nói:

- Ta đúng là người Khương tộc, nhưng ngươi không tính được tới bối phận của ta, nói như thế này, Thiên Hoàng Khương Lộc là con cháu của ta.

Con ngươi Khương Cửu co rụt lại, không đợi hắn mở miệng, một vệt kim quang bắn ra từ ngón trỏ của Khương Trường Sinh, đánh vào bên trong Đại Đạo Chi Nhãn của hắn, cả người hắn cứng đờ, ánh mắt mất đi thần thái.

Khương Trường Sinh muốn cưỡng ép dạy bảo Đại Thiết Thiên Thuật cho Khương Cửu.

Hắn có thể cảm giác được lực lượng thiên ngoại đang trùng kích phiến thiên địa này, Khương Cửu‌ không có tháng năm dài đằng đẵng đi nghe hắn giảng đạo, chậm rãi tu hành, nhất định phải dấng thân vào nguy hiểm, nhanh chóng học được.

Không đề cập tới Khương Cửu có thể nắm giữ Đại Thiết Thiên Thuật hay không, cho dù nắm giữ, cũng chưa chắc có thể giải quyết tuyệt cảnh hiện tại.

Nhưng đây là biện pháp duy nhất mà Khương Trường Sinh có thể nghĩ tới.

Trong ý thức của Khương Cửu, hắn đang đối mặt Khương Trường Sinh giảng đạo, bốn phương tám hướng đều là thân ảnh của Khương Trường Sinh, không ngừng kể rõ nhân quả chi đạo, vô cùng ồn ào, khiến cho đạo tâm của hắn gần như sụp đổ, nhưng hắn căn bản không có cách thoát khỏi cục diện như vậy, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Không biết đi ‌qua bao lâu.

Khương Cửu từ từ mở mắt, lúc này bầu ‌trời đang vào hoàng hôn, không thấy bóng dáng Khương Trường Sinh.