Chương 1377 Thiên Thân Vạn Tướng, quyết tâm (2)
Đây là...
Khương Cửu mãnh liệt thức tỉnh, đứng dậy, đưa mắt nhìn lại, rất nhanh đã khóa chặt bóng dáng Khương Trường Sinh, hắn đứng ở giữa sườn đồi, ngước đầu nhìn lên bầu trời, gió lạnh lay động đạo bào của hắn, hắn giống như lúc nào cũng có thể sẽ phi thăng, vũ hóa mà đi, khiến cho Khương Cửu có có loại cảm giác không chân thật.
Hắn vội vàng lách mình đi vào phía sau Khương Trường Sinh, hai đầu gối quỳ xuống đất, cắn răng nói:
- Vãn bối nhìn thấy tổ tiên, xin hỏi danh hiệu của tổ tiên?
Khương Trường Sinh đưa lưng về phía hắn, nói:
- Thiên Thân Vạn Tướng, không cần biết danh hào của ta, ta tới từ địa phương mà ngươi không cách nào tưởng tượng, chuyện làm cũng là ngươi không thể nào đoán trước.
Thiên thân vạn tướng.
Khương Cửu cảm giác giống như nghe qua cái từ này ở đâu, nhưng hắn nghĩ không ra đến tột cùng là nghe qua ở đâu, lại là miêu tả vị tổ tông mạnh mẽ nào.
Khương Trường Sinh quay người, nhìn nghiêng tới hắn, nói:
- Thuật này gọi Đại Thiết Thiên Thuật, ngươi cũng đã rõ ràng sự cường đại của nó, cùng với hậu quả thì thi triển nó, ngươi có nguyện gánh chịu cái giá lớn này?
Khương Cửu lúc này đứng dậy, vẻ mặt dứt khoát, nói:
- Khương tộc chỉ còn lại có ngài, chỉ còn lại có ta, ta vốn không muốn sống một mình, sao lại e ngại, dù cho bị nhân quả thôn phệ, bị người hậu thế quên đi, không người nhớ kỹ ta, chỉ cần có thể thành công, ta đều nguyện ý.
Sau khi kế thừa Đại Thiết Thiên Thuật, trong lòng của hắn tràn ngập lòng tin trước nay chưa từng có.
Thần thuật như thế, tất nhiên có thể khởi xướng phản kích Hắc Ám Tà Linh, thậm chí có khả năng thay đổi tuyệt cảnh của Thái Ất Tiên Vực.
Khương Trường Sinh nhìn Khương Cửu bởi vì tiếp nhận truyền thừa Đại Thiết Thiên Thuật mà trắng tóc đi, trong lòng của hắn vui mừng, vô luận ở tương lai bao xa, bên trong con cháu của hắn, luôn có người có được quyết tâm loại thẳng tiến không lùi cùng ý thức trách nhiệm này.
Hắn mở ra Tiên đạo, để Khương tộc nhận được lợi ích nhất, Khương tộc nên gánh vác càng nhiều trách nhiệm Tiên đạo hơn các thế gia vọng tộc khác.
- Tổ tiên, ngài không đi cùng ta.
Khương Cửu nhìn Khương Trường Sinh, một mặt lưỡng lự nói, Đại Thiết Thiên Thuật khiến cho hắn kinh động như gặp thiên nhân, tổ tiên có thể truyền thụ Thần thuật như thế, đạo hạnh của đối phương tất nhiên là hắn không cách nào tưởng tượng.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Ta không thuộc về thời đại này, không thể nhúng tay, một khi ta tiếp xúc đến Hắc Ám Tà Linh, ta sẽ tan biến, trở lại chỗ thời đại của ta.
Nghe được lời này, Khương Cửu động dung.
Khương Cửu đang muốn nhiều lời, đã thấy Khương Trường Sinh xoay người đi, đưa lưng về phía hắn, nói:
- Ngươi nên chuẩn bị, điều chỉnh trạng thái của mình đến tốt nhất, lại đi cứu vớt thiên địa hỏng bét này đi.
Khương Cửu nghe xong, không lời nào để nói, hắn hướng về phía bóng lưng Khương Trường Sinh hành lễ sau, ngồi xuống đất, bắt đầu dưỡng thương.
Khương Trường Sinh thì đứng bên vách núi, ngưỡng vọng thiên ngoại, hắn muốn nhìn rõ ràng Hắc Ám Tà Linh, như thế thì sau này mới có thể có đề phòng, nhưng vô luận hắn xem xét hay nhìn trộm như thế nào đều không thấy Hắc Ám Tà Linh tồn tại, nhưng có một chút, đó chính là hắn có thể cảm giác được thiên ngoại rất nguy hiểm, đây là cảm giác mà hư không Đại Thiên thế giới chỗ của hắn không có, điều này nói rõ từ nơi sâu xa có một cỗ sức mạnh hết sức nguy hiểm đang ẩn núp.
- Cũng không biết Thái Ất Tiên Vực còn thừa lại bao nhiêu thiên địa dạng này.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, bởi vì lực lượng hắc ám tồn tại, hắn không thể dùng thần niệm nhìn trộm Thái Ất Tiên Vực.
Lần này ý chí xuyên qua cũng là chuyện tốt, nhắc nhở hắn, mặc dù hắn lại nỗ lực thế nào, Tiên đạo cũng sẽ có kiếp nạn này, giống như Viễn Cổ Tiên Đạo ngày xưa, có lẽ đây cũng là ‘Kiếp’ của Đại Thiên thế giới.
Biết được có kiếp này, mới có chuẩn bị tốt hơn.
Thiên địa lâm vào trong an tĩnh, Khương Trường Sinh quan sát, Khương Cửu thì chữa thương.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Ngàn năm thoáng một cái đã qua.
Ròng rã ngàn năm, hai người cũng không có trao đổi qua, mà quan sát hư không thiên ngoại cũng cũng sẽ không làm Khương Trường Sinh cảm thấy buồn tẻ, thậm chí cảm ngộ càng sâu về nhân quả chi đạo.
Một ngày này.
Hạo nhật lên đầu, Khương Cửu chậm rãi mở ra hai mắt, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán đi theo mở ra, đã khôi phục như thường, ánh mắt trong veo, rồi lại lộ ra dị dạng thần quang.
Hắn nhìn về phía bóng lưng Khương Trường Sinh, đứng dậy, hít sâu một hơi, nói:
- Tổ tiên, ta đã chuẩn bị kỹ càng.
Khương Trường Sinh quay người nhìn về phía hắn, mỉm cười gật đầu, sau đó bay lên bay lên, Khương Cửu theo sát phía sau hắn.
- Tổ tiên, Khương tộc còn có khả năng duy trì hay sao?
Khương Cửu nhịn không được hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Khương Trường Sinh không có nhìn về phía hắn, nói:
- Tương lai là do ngươi sáng tạo, chỉ cần ngươi nỗ lực, chắc chắn sẽ có hi vọng.
Khương Cửu nghe xong, không khỏi thở dài một hơi.
Hắn biết lần này ra đi là một trận chiến cuối cùng nhất bên trong nhân sinh của hắn, mặc dù thành công, hắn cũng sẽ bị vô biên nhân quả của Đại Thiết Thiên Thuật cắn trả nuốt mất, thân tử đạo tiêu, dùng Thần thuật này cứu vãn hết thảy, hết thảy nhân quả của hắn đều sẽ bị xóa đi.