Chương 1378 Bàn Cổ oai, cảnh giới càng cao hơn (1)
Bất quá trong lòng mặc dù có tiếc nuối, nhưng Khương Cửu sẽ không lưỡng lự.
Tất cả mọi người hắn để ý đã táng thân trong tay Hắc Ám Tà Linh, hắn không chỉ là vì cứu vớt Thái Ất Tiên Vực, cũng là vì báo thù.
Hai ông cháu bay qua bầu trời, xuyên qua một vòng bảo hộ, đi vào bên trong hư không hắc ám yên tĩnh, đưa mắt nhìn lại, hư không tối tăm rõ ràng có đồ vật gì đó đang cuộn trào, nhìn kỹ lại, lại thấy không rõ đến tột cùng là vật gì.
- Chúng nó đến rồi.
Khương Cửu trầm giọng nói, hắn đột nhiên xông đến phía trước Khương Trường Sinh, một cây trường thương lăng không xuất hiện trong tay của hắn.
Hắn vô ý thức muốn muốn chiến đấu, nhưng bỗng nhiên suy nghĩ mình nắm giữ Đại Thiết Thiên Thuật, hà tất chiến đấu giống như trước đó.
Vừa hay thử trước một chút.
Tay phải Khương Cửu nắm trường thương, tay trái thi triển Đại Thiết Thiên Thuật, rót lực lượng nhân quả vào bên trong trường thương.
Khương Trường Sinh nhìn dáng người hắn độc đấu hắc ám, mặt lộ vẻ vui mừng.
- Ta cũng cần phải trở về.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, mặc dù không rõ ràng Khương Cửu có thể làm được đến trình độ gì, nhưng hắn đã không có biện pháp tương trợ tốt hơn, mà hắn đã cảm nhận được Hắc Ám Tà Linh tới gần.
Một khi hắn và Hắc Ám Tà Linh tiếp xúc, hắn sẽ rời khỏi nơi này.
Oanh!
Khí thế Khương Cửu bùng nổ, một cơn gió vô hình bắt nguồn từ lực lượng nhân quả rung chuyển hắc ám hư không, Khương Trường Sinh rõ ràng cảm nhận được những Hắc Ám Tà Linh vô hình kia bắt đầu bạo động, bốn phương tám hướng vọt tới khí tức âm hàn, dị thường hung mãnh, dù là Khương Trường Sinh cũng cảm thấy giật mình.
Tầm mắt Khương Trường Sinh trong nháy mắt bắt đầu mơ hồ, một loại cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc bao phủ hắn.
Hắn trong thoáng chốc trông thấy Khương Cửu vung vẩy trường thương trong tay, quanh người lấp lánh cường quang sáng chói, giống như quang minh khu trục hắc ám.
Ngay sau đó, ý thức của hắn lâm vào trong bóng tối.
Sau khi đi qua Hỗn Độn ngắn ngủi, hắn đột nhiên mở mắt.
Hắn đã trở lại hiện thực, đang độ kiếp.
Hơn hai trăm tôn Bàn Cổ phân thân còn chờ đợi ở rìa các phương hư không, phân thân bên cạnh Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa vẫn đang ngước nhìn thiên kiếp.
Xem ra, ý chí của hắn xuyên qua cũng không hề rời đi quá lâu.
- Như vậy xem ra, mỗi lần khi độ kiếp, ý chí xuyên qua, cũng không phải là bởi vì thiên kiếp mà dẫn tới, là lực lượng nào đó đang dẫn dắt ta, lần này, chẳng lẽ là hi vọng ta dùng Đại Thiết Thiên Thuật độ kiếp?
Ánh mắt Khương Trường Sinh lấp lánh, tốc độ Thiên Đạo giá trị hương hỏa giảm xuống vẫn như cũ rất nhanh.
Hắn ngồi bên trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, thể xác tinh thần bắt đầu buông lỏng.
So với tuyệt cảnh mà Khương Cửu đang đối mặt, hắn lần này độ kiếp lại coi là cái gì?
Hắn đã làm tốt chuẩn bị giá trị hương hỏa hao hết, dùng thực lực bản thân chống lại thiên kiếp.
Không gian hư vô vẫn như cũ thừa nhận lôi kiếp tàn phá bừa bãi, Đại Đạo bạo loạn, không có có sinh linh dám tới gần mảnh không gian này, thần niệm Khương Trường Sinh và hương hỏa diễn toán đều không có bắt được tồn tại cường đại nào đến đây.
Rất lâu sau.
Giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh cuối cùng hao hết, cơ hồ là trong nháy mắt, hơn hai trăm tôn Bàn Cổ phân thân trống rỗng xuất hiện xung quanh Hồng Mông Thần Nguyên Khí, cấp tốc bày trận, ngưng tụ ra Bàn Cổ hư ảnh to lớn.
Hắn không có ý định dùng Đại Thiết Thiên Thuật độ kiếp, thuật này không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không thể sử dụng, hắn không hy vọng lực lượng hắc ám tương lai là do hắn mà ra.
Vừa hay, hắn cũng muốn thử xem cực hạn của Bàn Cổ hư ảnh.
Một tôn hư ảnh to lớn trước nay chưa có chậm rãi đứng lên, Khương Trường Sinh ngửa đầu nhìn lại, dáng người Bàn Cổ hư ảnh vĩ ngạn, bá khí như vậy, giống như có khả năng chèo chống toàn bộ Đại Thiên thế giới.
Hắn rất tò mò về lai lịch của Bàn Cổ, lúc trước hắn tiến về Viễn Cổ Tiên Đạo từng nghe nói đến Bàn Cổ, nhưng truyền thuyết rất ít.
Bàn Cổ lại có thể lưu lại thần thoại khai thiên ích địa ở Hoa Hạ kiếp trước, đoán chừng lai lịch vô cùng cổ lão.
Chỉ là tôn hư ảnh này đã đủ để chứng minh Bàn Cổ đã đi đến cảnh giới mạnh hơn Đại La.
Dưới cái nhìn soi mói của Khương Trường Sinh, bên dưới lôi đình cuồng bạo đầy trời, Bàn Cổ hư ảnh nổi giận gầm lên một tiếng.
Một tiếng quát lớn này, kinh động toàn bộ hư không lĩnh vực.
Chúng sinh Tiên đạo, chúng sinh Huyền Mệnh, chúng sinh Trấn Xu các loại, cùng với chúng sinh Đạo Diễn giấu ở tầng sâu trong không gian đều nghe được tiếng quát lớn này.
Toàn bộ sinh linh đều cho rằng có cường địch khủng bố đang đột kích, tất cả đều thấp thỏm lo âu, cường giả các đạo thống dồn dập bay ra thiên địa, chuẩn bị chiến đấu.
Bàn Cổ hư ảnh nhấc lên cây búa lớn trong tay, một hạt châu thần bí toát ra từ phần lưng của hắn, bắn ra ánh sánh chói lóa, cổ vũ khí thế của hắn, muôn vàn thiên lôi hạ xuống, đều không thể rung chuyển Bàn Cổ hư ảnh.
Khí tức hơn hai trăm tôn Bàn Cổ phân thân thì đang nhanh chóng giảm xuống, triệu hồi ra Bàn Cổ hư ảnh mạnh mẽ như thế, đối với bọn hắn mà nói, tiêu hao rất nhiều.
Tâm thần Khương Trường Sinh khẽ động, Bàn Cổ hư ảnh đề búa chém đi.
Một búa trảm Thiên kiếp.