← Quay lại trang sách

Chương 1382 Lần này không thể bỏ qua

Trước Nam Thiên môn có thiên binh trấn thủ, bất quá Khương Trường Sinh tận lực ẩn ‌nấp khí tức cùng thân hình của mình, các thiên binh căn bản không có cảm giác được hắn đến, mặc dù hai bên chỉ có mấy bước.

Từ khi đi vào Đại La tiên vực, Thiên Giới chưa bao giờ gặp địch tập, cho nên các thiên binh rất lười nhác, thậm chí còn có người dựa vào cột nhà ngủ gật.

Khương Trường Sinh ‌cũng không có ý nghĩ bất mãn, đối với Tu Tiên giả mà nói, đứng thủ một chỗ, xác thực buồn tẻ, mà thời điểm thật có địch tập tiến đến, cũng không phải bọn hắn có thể ngăn cản.

Hắn dậm chân đi vào Nam Thiên môn, theo trong mây đi đến..

Lần này đến đây, ngoại trừ nhìn Khương Tử Ngọc một chút, hắn cũng muốn nhìn Thiên Đình biến hóa ra sao, Thiên Đình bây giờ có gì khác biệt với Thiên Đình khi hắn còn tại vị.

Thiên Giới rất lớn, đi đến bên trên thiên đạo, Khương Trường Sinh đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy không ít kỳ trân dị thú đang phi hành, còn có tiên thần đang cưỡi vật cưỡi, pháp bảo, ‌tung hoành bay lượn.

Bầu không khí trong Thiên Đình cũng rất không tệ, rất có cảm giác hàng năm thái bình.

Một đường tiến lên, không phải không có gặp được vài chuyện không công đạo, nhiều nhất là một vài tiên thần đang lười biếng, cũng hoặc là tiên tử riêng tư gặp thiên ‌binh.

Đi dạo nửa ngày, hắn mới đến trong ngự thư phòng của Thiên Đế.

Thiên Đế cũng không thẩm phê tấu chương giống như hoàng đế thế ‌gian, hắn đang ở trong ngự thư phòng đều luyện đan, luyện bảo.

Dù cho đã đi đến Đại La Siêu Thoát cảnh, Thiên Đế cũng không có chú ý tới Khương Trường Sinh đã đứng ở phía sau hắn, dù sao tu vi hai bên chênh lệch cách xa, Khương Trường Sinh lại là người khai sáng Thiên Đình, khí vận Thiên Đình không thể bố trí phòng vệ hắn.

Thiên Đế đang luyện chế một kiện pháp bảo hình kính, coi phẩm giai, đã có tư chất Thiên Đạo linh bảo, coi như không tệ, dù sao Thiên Đạo linh bảo là Đại La dùng pháp bảo, chỉ có số rất ít Tiên Đế có được Thiên Đạo linh bảo.

Khương Trường Sinh quan sát đến thủ đoạn hắn luyện bảo, mặc dù trong mắt hắn còn có rất nhiều tì vết, nhưng thuật luyện bảo như vậy ở bên trong Đại La tiên vực, tuyệt đối có thể xếp hạng rất cao.

Thật lâu sau.

Khương Trường Sinh mở lời:

- Thiếu một đạo cấm chế.

Lời vừa nói ra, toàn thân Thiên Đế run lên, quay đầu, vừa thấy là Khương Trường Sinh, hắn vô ý thức muốn đứng dậy hành lễ nhưng bị Khương Trường Sinh đè bả vai lại.

- Cũng đừng phí công nhọc sức.

Khương Trường Sinh nói khẽ, Thiên Đế thu hồi tâm tư, nghiêng đầu tiếp tục luyện bảo, hắn đã luyện chế bảo vật này mấy trăm năm, xác thực không muốn phí công nhọc sức.

- Phụ thân, ngài thế nào tới đây?

Thiên Đế mở miệng hỏi, trong lòng không hiểu có chút thấp thỏm, chẳng lẽ gần đây phát sinh việc lớn gì, mà vị Thiên Đế như hắn không có phát giác được?

Khương Trường Sinh nghe được tiếng lòng của hắn, không khỏi trợn trắng mắt, Thiên ‌Đế ở trước mặt hắn không dám dùng thần niệm, cho nên không nhìn thấy nét mặt của hắn, trong lòng thấp thỏm lo lắng.

Khương Trường Sinh cũng không có vạch ‌trần, bắt đầu chỉ bảo hắn luyện bảo.

Dần dần, Thiên Đế cũng trấn định lại.

Mấy năm sau, món pháp bảo này cuối cùng được luyện chế thành công, Thiên Đế mừng rỡ nhìn về phía pháp bảo trong tay, hắn đứng dậy, cười nói:

- Phụ thân, có ngài chỉ bảo, phẩm chất của món pháp bảo này tăng lên mấy độ cao.

Khương Trường Sinh cười nói:

- Ngươi không cần cảm thấy áp lực, ta chẳng qua ra đây đi dạo, bế quan lâu, muốn đi một vòng, gần đây trôi qua như thế nào? Có chuyện phiền lòng hay không?

Gần đây bên trong lời hắn nói cũng không phải mấy ngày gần đây, hoặc mấy năm gần đây nhất, mà là trăm vạn năm gần đây.

Thiên Đế lắc đầu bật cười nói:

- Có ngài bảo hộ, ta có thể có chuyện gì phiền lòng, Thiên Đình cũng phát triển rất tốt.

Hắn bắt đầu hồi báo hành động của Thiên Đình, nhưng Khương Trường Sinh không thích nghe, nghe một hồi đã cắt ‌ngang, sau đó cáo từ.

Thiên Đế kinh ngạc, chẳng lẽ mình nói sai?

Sau khi rời đi Thiên Đình, Khương Trường Sinh đi vào Đại La tiên vực, lần này, hắn một mình tiến lên, không mang theo bất kỳ người nào, hắn cũng muốn hưởng thụ thời gian một mình.

Đi một chút nhân gian, chỉ bảo phàm linh, cũng xem như rất tốt.

Trước kia lúc nhỏ tuổi, hắn cũng từng nghĩ tới cầm kiếm đi Thiên Nhai, nhưng Kinh Thành khốn trụ hắn, cừu hận ước thúc ý nghĩ này của hắn.

Hành tẩu nhân gian, hồi ức đi qua, cũng tính như một trận tu hành.

Một ngày này, Thiên Cơ huyền lão theo thói quen tiến vào Thần Du đại thiên địa, làm tồn tại cổ lão lại cường đại nhất Hư Không Vô Tận trước kia, thanh danh của hắn bên trong Thần Du đại thiên địa cũng không cao, bây giờ cũng không có hi vọng Đại La, nhưng hắn hết sức ưa thích ở trong Thần Du đại thiên địa, hắn cũng có một đám hảo hữu của mình, không quan tâm thân phận cùng tu vi, đàm kinh luận đạo, cực kỳ thoải mái.

- Ta sẽ giảng đạo cho chúng sinh Tiên đạo vào mười năm sau, chư vị đừng bỏ qua.

Khi Thiên Cơ huyền lão nghe được tiếng nói quen thuộc mà xa lạ này, kích động không thôi.

Đạo Tổ giảng đạo.

Đây là chuyện đã bao nhiêu năm rồi không có phát sinh qua?

Lần này không thể bỏ qua.