← Quay lại trang sách

Chương 1390 Đại Đạo cũng hữu tình (1)

Thì ra là thế, đem linh hồn hóa thành Tình Tự lực lượng, muốn nhập vào Tiên đạo, cũng tính là một loại thủ đoạn cao minh, các ngươi đã nguyện vào, vậy cứ vào đi, nhân quả trước kia, như mây khói trôi qua, tiêu tán đi.

Trong lòng Khương Trường Sinh nghĩ như vậy, hắn đưa mắt nhìn Tình Tự lực lượng khổng lồ của Đạo Diễn tràn vào Đại La tiên vực, dung hợp cùng Thiên Đạo, ở trong quá trình này, Khương Trường Sinh dùng lực lượng bản thân, xóa đi nhân quả của bọn hắn.

Hắn có khả năng cho sinh lộ, nhưng sẽ không chôn xuống hạt giống nguy cơ.

Sau này Đạo Diễn nhiều nhất xây dựng giáo phái, nhưng làm sinh linh của Tiên đạo, bọn hắn vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi khí vận của Tiên đạo.

Cùng lúc đó.

Đạo Môn, trong Bát Quái cung.

Đạo Côn Luân mở mắt, mày nhăn lại, tự lẩm bẩm:

- Cỗ khí tức này là…

Hắn nhìn kỹ lại, cái gì đều không nhìn‌ thấy, hắn không thể không vận dụng Bát Quái chi pháp suy đoán.

Rất nhanh, ‌sắc mặt hắn đại biến, vội vàng ổn định đạo tâm.

- Bên trong Thiên Đạo đến cùng ẩn giấu đi lực lượng gì, vậy mà để cho ta kém chút đạo tâm sụp đổ…

Đạo Côn Luân lòng vẫn còn sợ hãi suy nghĩ, có nhận biết khắc sâu hơn về Thiên Đạo.

Thật tình không biết, hắn ‌cảm nhận được là lực lượng của Đạo Tổ.

Đây cũng là một loại cảnh cáo, tránh cho hắn bởi vì nắm giữ lực lượng nhân quả, mà trở nên không ‌cố kỵ gì.

Đợi Tình Tự lực lượng của Đạo Diễn dung nhập vào Thiên Đạo, luân hồi cũng biến hóa, Luân Hồi đại đế tọa trấn Hoàng Tuyền xem thế nào, tính thế nào, cũng không có phát giác được chân tướng, chỉ có thể cảm thấy kỳ quái.

Đến tận đây, Đạo Diễn không còn tồn tại, nhưng Tiên đạo‌ sẽ trở nên càng thêm cường đại.

Khương Trường Sinh bảo lưu lại thiên tư tâm tình của bọn hắn, tương lai Tiên đạo sẽ sinh ra một nhánh chủng tộc cường đại.

Thiên Đạo biến hóa cũng không có ảnh hưởng đến chư thiên vạn giới cùng chúng sinh, chỉ có Khương Trường Sinh biết được việc này, mà ‌Đạo Côn Luân cùng Luân Hồi đại đế chẳng qua là phát giác được dị thường.

Tuế nguyệt tiếp tục trôi qua.

Trong lúc bất tri bất giác, Khương Trường Sinh đã hơn năm trăm vạn tuổi, hắn tu hành rất nhạt, thỉnh thoảng mở mắt, đi xem tình huống của Đạo Côn Luân.

Đạo Côn Luân vẫn bận trùng kích Đại La Thần Tướng, nhưng Đại La Thần Tướng quá mức gian nan, mấy trăm ngàn năm qua đi, cho đến hôm nay, Khương Trường Sinh đã năm trăm lẻ năm vạn tuổi, hắn mới vừa nghênh đón cơ hội đột phá.

- Chu Quái, các ngươi thật đúng là phải cảm tạ hắn.

Trong lòng Khương Trường Sinh nhạo báng, ánh mắt của hắn quét về phía nhân gian, trước khi đi, nhìn lại tình huống Đại La tiên vực một chút.

Hắn bỗng nhiên nhìn thấy một người, tâm thần khẽ động, có ý nghĩ.

Đại La tiên vực.

Bên trong phúc địa của Linh Tiêu giáo, dãy núi liên miên, phong cảnh hợp lòng người.

Tiêu Hòa nương nương đang ở trong núi hái hoa, ngắt cũng không phải hoa bình thường, đây là trân bảo nàng chuyên môn gieo trồng, tất cả đều là trăm vạn năm tuổi, bên trong quá trình hái hoa cũng là thời khắc nàng tu tâm, nàng cảm thấy không thể luôn ngồi một chỗ tu tiên.

Phương xa, còn có mấy vị tiên tử đang đang gieo trồng, làm cho cảnh tượng của bức tranh càng thêm xinh đẹp.

Bỗng nhiên.

Tiêu Hòa nương nương nghe được tiếng vang, nàng quay đầu nhìn lại, bên trong bụi cỏ bên cạnh có một quả trái cây.

- Đây là...

Tiêu Hòa nương nương trừng lớn đôi mắt đẹp, nàng có thể cảm nhận được bên trong quả này ẩn chứa Đại Đạo chi ý.

Nàng trong nháy mắt suy nghĩ một cái tên.

Chẳng lẽ đây là Đại Đạo quả mà Đạo Tổ nói tới?

Lúc nghe đạo ở Tử Tiêu cung, nàng mặc dù ở hàng thứ nhất, lại không ‌ có phúc duyên thu được đến Đại Đạo quả, nhưng đối với Đại Đạo quả, nàng khắc sâu ấn tượng.

Có thể khiến người ta thu hoạch được tư thái Đại La, Tiên đạo hiện‌ thời còn có bảo vật gì làm người thèm nhỏ dãi như thế?

Nàng đưa mắt nhìn lại, thần niệm tản ra, cũng không có bắt được mặt khí tức Đại La khác, nàng đi theo nhìn về phía chân trời, trong lòng có chỗ minh ngộ.

Theo Đại La giáo phái trong Tiên đạo càng ngày càng nhiều, ở giữa các Đại La giáo phái không có khả năng một mực hài hòa, từ khi tam thánh thành lập, uy danh của Thái Sơ Cửu Thánh không lớn bằng lúc trước, cũng có Đại La giáo phái bắt đầu để mắt tới phúc địa mà Linh Tiêu giáo chiếm đoạt.

Thái Sơ Cửu Thánh đều là Đại La sớm nhất, thời gian bọn hắn buông xuống Đại La tiên vực cũng sớm, cho nên bọn hắn lựa chọn phúc địa đều là nơi mà đám hậu bối không thể so, Linh Tiêu giáo thế yếu, đệ tử thiếu, tự nhiên rước lấy rình mò.

Nếu như Linh Tiêu giáo có thể có hai vị Đại La, vậy thì không có Đại La giáo phái dám nhớ thương Linh Tiêu giáo.

Tiêu Hòa nương nương lộ ra mỉm cười, nhẹ giọng tự nói:

- Đại Đạo cũng hữu tình

Một ngày này.

- Ta chính là Đạo Côn Luân, chứng được Đại La đệ nhị cảnh, nguyện vì chúng sinh giảng đạo, ngàn năm sau, người có duyên đều có thể tới Bát Quái cung Đạo Môn nghe đạo.

Tiếng nói của Đạo Côn Luân vang vọng Đại La tiên vực, Linh giới cùng với chư thiên vạn giới xung quanh, chỉ là không có truyền vào Thái Ất Tiên Vực.

Đại La đệ nhị cảnh.

Chúng sinh rung động, nhóm Tiên Đế đều cảm khái, thành đệ tử thân truyền của Đạo Tổ, quả nhiên là cơ duyên to lớn.